Đào Sát

Chương 6



Phủ doãn cười lạnh:

 

“Tiểu tư của Hứa Mặc đã khai, nói ngươi từng gặp gỡ chủ tử của hắn. Còn có lão hàng rong ở ngõ Đông Lâm nhận ra, đêm xảy ra án mạng từng thấy bóng nữ tử xuất hiện tại nơi phát hiện thi thể. Ngươi còn gì để nói?”

 

Liễu Dung cắn răng:

 

“Dân phụ quả thật có gặp Hứa công tử, nhưng chỉ là qua lại bình thường, tuyệt không có ý hại người!”

 

“Qua lại bình thường mà đưa hắn cả ngàn lượng bạc? Giờ còn dám ở đây quanh co, bản quan thấy ngươi chính là coi thường công đường coi thường bản quan!”

 

Phủ doãn mắt sắc như dao:

 

“Người đâu! Nghiêm hình!”

 

Liễu Dung kinh hãi ngẩng đầu, ngay sau đó bị đè lên ghế tra khảo, từng trượng nặng nề giáng xuống.

 

“Á——!!!”

 

Nàng thét lên thảm thiết:

 

“Ta oan uổng! Ta thực sự oan uổng! Phu quân! Cứu thiếp với!”

 

Phương Tử Tề đứng một bên, sắc mặt khó coi vô cùng.

 

Là mệnh quan triều đình, nay nương tử của hắn bị đánh trượng ngay trước công đường, hắn cũng chẳng giữ được mặt mũi.

 

Thế nhưng, phủ doãn đang làm việc, hắn lại chẳng tiện can thiệp, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

 

Hai mươi trượng đánh xong, Liễu Dung đã hấp hối, m.á.u chảy đầm đìa, toàn thân run rẩy không thôi.

 

Phủ doãn lạnh giọng quát:

 

“Còn không khai?!”

 

Liễu Dung rốt cuộc cũng biết sợ, giọng run rẩy mở miệng:

 

“Ta… ta quả thực có qua lại với Hứa công tử… Hắn giúp ta trừ khử Trình Diên, ta đưa bạc cho hắn… Nhưng ta thật sự không có g.i.ế.c hắn!”

 

Trên công đường bỗng xôn xao.

 

Bên ngoài công đường, dân chúng nghe được liền nhao nhao bàn tán.

 

“Trình phu nhân là người tốt như vậy, nghe tin nàng đột ngột qua đời đã khiến ta đau lòng suốt một thời gian dài đấy. Không ngờ lại là bị độc phụ này hại chết!”

 

“Đúng vậy! Trình Diên phu nhân từng phát cháo cứu tế cho chúng ta, nhi tử của ta trước kia bệnh nặng cũng nhờ phu nhân tặng thuốc mới có thể sống sót… Người tốt thế kia, sao lại c.h.ế.t oan như vậy?”

 

“Ác độc thật!”

 

“Đáng chết!”

 

“Đáng chết!”

 

Từng tiếng đáng c.h.ế.t như đòn roi nện thẳng vào tim Liễu Dung, khiến thân thể nàng khẽ run lên.

 

Gần như là phản xạ, nàng quay đầu nhìn về phía Phương Tử Tề.

 

Nhưng đáp lại nàng là ánh mắt lạnh lùng của Phương Tử Tề:

 

“Trước khi rước nàng vào kinh, ta đã dặn dò thế nào? Không ngờ nàng lại không dung nổi nàng ấy, đến mức dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hãm hại?!”

 

Bách tính lại bàn tán râm ran:

 

“Xem ra Phương đại nhân cũng không hề hay biết chuyện này.”

 

“Chắc chắn rồi, trước kia ngài ấy và Trình Diên phu nhân tình sâu nghĩa nặng, sao có thể nhẫn tâm hại nàng?”

 

“Tất cả đều do nữ nhân độc ác này gây ra!”

 

Lúc này Liễu Dung mới nhận ra bản thân đã lỡ lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vội vàng lắc đầu, hoảng loạn:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Không… không phải…”

 

Phủ doãn nheo mắt, giọng sắc lạnh:

 

“Tiếp tục dùng hình!”

 

Liễu Dung kiên quyết không nhận tội mình g.i.ế.c Hứa Mặc, cuối cùng bị đánh đến bất tỉnh, phía sau lưng m.á.u thịt be bét, thương tích chồng chất.

 

Nàng bị áp giải vào đại lao.

 

Phủ doãn dặn dò:

 

“Đợi nàng ta tỉnh lại, tiếp tục thẩm tra!”

 

Phương Tử Tề mặt mày u ám trở về phủ.

 

Người trong phủ ai nấy đều thấp thỏm bất an, không ai dám bén mảng đến gần, chỉ sợ chọc giận hắn.

 

Cùng lúc đó, tình hình xét xử tại Kinh Triệu phủ ngày hôm ấy đã nhanh chóng bị bách tính truyền ra ngoài, lời ra tiếng vào, câu chuyện miêu tả sinh động như thật.

 

Liễu Dung tuy không nhận tội g.i.ế.c Hứa Mặc, nhưng việc nàng cấu kết hãm hại Trình Diên lại không thể chối cãi.

 

Thiên hạ thương tiếc Trình Diên bạc mệnh, đồng thời nguyền rủa Liễu Dung độc ác vô lương tâm.

 

Mà Phương Tử Tề, lại một lần nữa yên ổn tránh được mũi nhọn.

 

Nhưng… thật sự hắn hoàn toàn không biết gì về những việc Liễu Dung đã làm sao?

 

Khi phát hiện số bạc có vấn đề, có lẽ hắn đã lén sai người điều tra đầu đuôi từ lâu rồi.

 

Nhưng trên công đường hôm ấy, lời hắn nói ra chẳng qua là muốn vội vàng cắt đứt quan hệ, phủi sạch bản thân với mọi chuyện.

 

Vị trí hôm nay hắn đạt được, đã chẳng dễ dàng gì.

 

Thế nên… hắn càng sợ mất tất cả hơn ai hết.

 

Liễu Dung rõ ràng đã khó thoát kiếp nạn, thế nên hắn mới dứt khoát vứt bỏ.

 

Luận tâm cơ, Phương Tử Tề mới chính là kẻ lạnh lùng bậc nhất.

 

Còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn mười ngày Hoàng thượng định ra.

 

Đại Lý Tự Khanh cũng liên tục phái người đến thúc giục tiến độ vụ án.

 

Kinh Triệu phủ dạo gần đây đau đầu không thôi.

 

Ngoài Liễu Dung, không còn bất kỳ manh mối nào để tiếp tục điều tra.

 

Gã hàng rong trước kia cũng chỉ nhận ra bóng nữ nhân hôm đó rất giống Liễu Dung

 

Phủ doãn cũng đã cho người lục soát phòng nàng, quả thực tìm thấy một chiếc áo choàng xanh sẫm có vết máu.

 

Tất cả chứng cứ đều hướng vào Liễu Dung.

 

Nhưng Liễu Dung một mực không nhận tội.

 

Mà trong lòng phủ doãn cũng cảm thấy vụ án này lại quá thuận buồm xuôi gió.

 

Thuận lợi đến mức… giống như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng phía sau.

 

Mưu sĩ thân cận hắn bước đến, khẽ khuyên:

 

“Đại nhân, chúng ta không còn thời gian nữa.”

 

“Nếu để quá kỳ hạn mười ngày mà chưa kết án, không chỉ bị Hoàng thượng trách tội, chỉ e còn đắc tội với cả Đại Lý Tự Khanh.”

 

“Nhà họ Hứa biết rõ Hứa công tử c.h.ế.t trong tình cảnh không mấy hay ho, đã sớm nóng ruột muốn khép lại vụ án, càng sớm có kết luận càng tốt.”

 

“Hiện giờ có sẵn một tội nhân ở đây, đại nhân còn do dự gì nữa?”