Đào Sát

Chương 7



Phủ doãn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật dài.

 

“Thôi thì… cứ thế mà làm đi.”

 

“Ngươi nghĩ cách dàn xếp một chút, coi như cho Hứa gia một phần nhân tình.”

 

Mưu sĩ lĩnh mệnh, cúi đầu đáp:

 

“Vâng.”

 

Ngày Liễu Dung bị ép cung nhận tội, kinh thành đổ một trận mưa lớn.

 

Phủ doãn buộc nàng điểm chỉ nhận tội, định tội nàng vì quyến rũ Hứa Mặc không thành, lòng sinh oán hận nên ra tay sát hại.

 

Như vậy, danh dự nhà họ Hứa cũng được bảo toàn.

 

Nàng bị treo lên giàn gỗ trước nha môn, hơi tàn thoi thóp, thân thể tựa mảnh vải rách, đong đưa giữa trời mưa tầm tã.

 

Mưa xối xả rửa trôi m.á.u tươi trên thân thể nàng, tất cả tụ lại nơi mũi chân rồi nhỏ giọt xuống mặt đất, loang thành một mảng đỏ đậm.

 

Dân chúng giương ô, đứng chen chúc chỉ trỏ mắng chửi.

 

“Độc phụ!”

 

“Hại c.h.ế.t tiểu thư nhà họ Trình, lại g.i.ế.c luôn công tử nhà họ Hứa, c.h.ế.t là đáng!”

 

“Nghe nói ả còn mơ tưởng quyến rũ Hứa công tử nữa kìa! Thứ như thế mà cũng dám vọng tưởng?!”

 

Ta đứng giữa đám đông, che ô, lặng lẽ nhìn nàng.

 

Liễu Dung cúi đầu vô lực, nhưng tựa như cảm nhận được điều gì đó, nàng cố gắng ngẩng lên.

 

Ánh mắt nàng xuyên qua màn mưa mịt mù, thẳng tắp rơi trên người ta.

 

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt đục ngầu của nàng bỗng mở to — như thể cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì.

 

Nàng bắt đầu giãy giụa kịch liệt, xích sắt va chạm phát ra tiếng “keng keng”, miệng cố phát ra âm thanh “hớ… hớ…” — nhưng nàng đã bị đánh đến mức không thể mở miệng.

 

Ta cong môi khẽ cười, lặng lẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng:

 

“Báo ứng.”

 

Mưa thấm đẫm tóc nàng, chảy xuống hòa cùng máu, từng giọt như nước mắt.

 

Trong ánh mắt oán hận tột cùng của nàng, ta xoay người, chậm rãi rời đi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Liễu Dung không còn sống nổi nữa.

 

Nhưng Phương Tử Tề… vẫn còn sống khỏe mạnh.

 

Hắn dâng sớ nhận tội, nói mình quản gia không nghiêm, xin bệ hạ giáng tội.

 

Hoàng thượng thuận theo, bãi miễn chức quan của hắn, ra chỉ dụ cho hắn ở nhà tự kiểm điểm, xử lý chuyện gia thất.

 

Phương Tử Tề quỳ gối giữa Kim Loan điện, nặng nề dập đầu:

 

“Thần tạ ơn thánh thượng.”

 

Từ đó, hắn lấy cớ bệnh tật, suốt ngày đóng cửa ở trong phủ.

 

Không tiếp khách, không qua lại cùng bằng hữu.

 

Thoạt nhìn như thể đã cam chịu số mệnh.

 

Nhưng ta không tin.

 

Kẻ như hắn, xảo quyệt, hiểm độc, chỉ cần còn sống thì sẽ không ngừng tìm cách leo lên cao hơn.

 

Giờ đây, hắn chẳng qua chỉ đang ẩn nhẫn chờ thời.

 

Tiếc rằng — cơ hội ấy, ta sẽ không cho hắn.

 



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lặng lẽ tìm đến Tần Can.

 

Khi gặp ta, hắn đang ngồi lau thanh kiếm bên hông.

 

“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” - hắn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói:

 

“Ta đoán ngươi sớm muộn cũng sẽ tìm ta.”

 

Ta đứng dưới hành lang, nước mưa từ mái hiên rơi xuống, thấm ướt một mảng y phục.

 

“Tướng quân biết ta sẽ đến ư?”

 

“Liễu Dung c.h.ế.t rồi, Hứa Mặc c.h.ế.t rồi… kẻ tiếp theo nên đến lượt ai?”

 

Tần Can cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm, nhìn thẳng vào lòng ta.

 

“Chính là Phương Tử Tề.”

 

“Sức của một người chung quy vẫn có hạn, nếu muốn tìm viện trợ, ngươi chỉ có thể tìm đến ta.”

 

Ta mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn:

 

“Tướng quân định ngăn cản ta sao?”

 

Tần Can thu kiếm về vỏ, vang lên một tiếng “soạt” giòn tan.

 

“Nếu ta thực sự muốn cản ngươi, thì đã chẳng giúp ngươi cứu Thúy Chi, để nàng dưỡng thương tại biệt trang ngoài thành. Cũng sẽ không giúp ngươi xóa sạch dấu vết còn lại trong địa lao.”

 

“Nói đi, muốn ta làm gì?”

 

Ta khẽ mỉm cười:

 

“Muốn nhờ tướng quân phái người tới Cẩm Châu, gửi một phong thư cho đôi phu phụ hám lợi kia — phụ mẫu của Liễu Dung.”

 

Đôi phu phụ nhà họ Liễu ở Cẩm Châu tới kinh thành còn nhanh hơn ta dự liệu.

 

Hai người mặc đồ tang, nét mặt đầy bi ai, đứng trước cửa Phương phủ, nhưng lại bị đám gia đinh không chút nể nang chặn lại bên ngoài.

 

“Nữ nhi nhà chúng ta đường đường là chính thê được gả đến đàng hoàng, giờ t.h.i t.h.ể còn chưa lạnh, các ngươi lại đối xử với phụ mẫu của nàng như vậy sao?!”

 

Liễu lão gia tức đến toàn thân run rẩy.

 

Gia đinh cười nhạt:

 

“Liễu thị kia là trọng phạm triều đình đã bị định tội. Đại nhân đã nói rõ, từ nay về sau, Phương phủ chúng ta chẳng còn liên quan gì đến Liễu gia nữa!”

 

Hai lão nhân mắng mỏ ầm ĩ trước cửa, nhưng cánh cửa vẫn khép chặt, triệt để ngăn họ bên ngoài tường viện.

 

Ta đứng bên cửa hông, lạnh lùng quan sát cảnh tượng ấy.

 

Tối hôm đó, ta tìm được hai người họ trong một quán trọ rách nát ở phía nam thành.

 

“Lão gia, lão phu nhân…” — ta quỳ xuống đất, nước mắt tuôn rơi như mưa, “nô tỳ là nha hoàn thân cận của phu nhân, đặc biệt đến bái kiến.”

 

Liễu lão phu nhân với đôi mắt sưng đỏ nhìn ta chằm chằm:

 

“Ngươi chính là nha đầu trung thành mà Dung nhi từng nhắc tới trong thư?”

 

Bức thư ấy, đương nhiên là ta giả danh Liễu Dung viết.

 

“Chính là nô tỳ.” — ta nghẹn ngào:

 

“Phu nhân có ân sâu nghĩa nặng với nô tỳ. Nay người mang nỗi oan khuất mà chết, nô tỳ… thật chẳng cam tâm!”

 

Liễu lão gia vỗ mạnh bàn một cái:

 

“Tên Phương Tử Tề vong ân phụ nghĩa! Nữ nhi ta vì hắn mà hy sinh biết bao nhiêu, thế mà hắn lại tuyệt tình đến vậy!”

 

Ta hạ giọng nói:

 

“Lão gia, lão phu nhân… nô tỳ biết một bí mật. Phu nhân bị hại… chính bởi vì đã phát hiện một điểm yếu lớn của Phương đại nhân.”

 

Đôi phu phụ nhà họ Liễu lập tức tròn mắt:

 

“Điểm yếu gì?!”