Đặt Vé

Chương 6



Chương 6:

 

Trong buổi họp sáng thứ Hai, tôi gửi ẩn danh một bản báo cáo được chuẩn bị kỹ lưỡng qua hệ thống tố cáo nội bộ, thẳng đến tay giám đốc tài chính và trưởng phòng kiểm toán.

 

Báo cáo gồm hai phần:

 

Một – bản ghi lại việc Triệu Nhã bất thường xin ứng trước số tiền lương lớn.

 

Hai – bảng so sánh chi tiêu xa xỉ của cô ta với tình hình tài chính thực tế của gia đình, kèm theo ảnh chụp màn hình loạt bài khoe của trên mạng xã hội và bằng chứng phụ về việc công ty gia đình cô ta đang ngập trong nợ nần mà Trần Lâm giúp tôi thu thập.

 

Tôi không nhắc đến bất kỳ suy đoán nào về “mục đích thật sự” của chuyến đi.

 

Chỉ đơn giản là đưa ra sự thật.

 

Nhưng những sự thật ấy, đủ khiến bất kỳ nhân viên tài chính nào cũng phải cảnh giác.

 

Hiệu quả tức thì.

 

Chiều cùng ngày, bộ phận tài chính lấy lý do “kiểm tra quy trình ứng lương nhân viên” để tạm thời đóng băng khoản ứng của Triệu Nhã.

 

Đồng thời, phòng kiểm toán bắt đầu một cuộc rà soát âm thầm nhưng toàn diện đối với mấy dự án do cô ta phụ trách.

 

Triệu Nhã hoảng loạn thật sự.

 

Một bên là khách sạn thúc ép thanh toán khoản vi phạm hợp đồng với thời hạn chót cận kề.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Một bên, công ty lại chặn đứt con đường xin ứng lương.

 

Cô ta như con thú bị nhốt trong lồng, càng lúc càng rối loạn và cáu bẳn.

 

Trong văn phòng, cô ta liên tục quát tháo cấp dưới và thực tập sinh, chỉ cần một lỗi nhỏ cũng bùng nổ như sấm sét.

 

Không ít đồng nghiệp đã thì thầm với tôi:

 

“Dạo này Triệu Nhã như uống nhầm thuốc, động tí là nổi điên.”

 

Ngay cả trong gia đình cô ta, mâu thuẫn cũng bùng phát dữ dội.

 

Một buổi trưa, đi ngang qua cầu thang thoát hiểm, tôi tình cờ nghe thấy tiếng Triệu Nhã đang gọi điện.

 

Âm giọng bị kìm nén, nhưng vẫn lộ rõ sự cuồng loạn và tức giận.

 

“Tiền! Tiền! Tiền! Anh lúc nào cũng chỉ biết nhắc tới tiền! Việc làm ăn nhà anh sắp đổ rồi, tính dựa vào số tiền kia để xoay vòng, giờ thì hỏng hết cả rồi! Anh trách tôi sao? Ý tưởng này lúc đầu là của ai hả?!”

 

“Vương Kiến Minh, tôi nói cho anh biết, nếu chuyện này mà anh không lo xong, thì chúng ta cũng chấm dứt luôn đi!”

 

Tôi dựa lưng vào tường, tim đập dồn dập.

 

Quả nhiên!

 

Số tiền đó, cái gọi là chuyến “du lịch xa hoa” kia, hoàn toàn không phải để phô trương thể diện.

 

Nó vốn là một khoản đầu tư để cứu sống công ty gia đình họ, hoặc thậm chí… là một thương vụ phi pháp!

 

Đòn phản công của tôi, đúng là đã đánh trúng tử huyệt.

 

Triệu Nhã hoàn toàn phát cuồng.

 

Chiều thứ Năm, quản lý bất ngờ gọi tôi vào văn phòng.

 

Mặt ông ta xanh mét, đập một tập giấy in xuống bàn trước mặt tôi.

 

“Lâm Khê! Cô giải thích cho tôi xem đây là cái gì!”

 

Tôi cầm lên, đồng tử bỗng chốc co rút lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đó là một bức thư tố cáo.

 

Tố cáo rằng tôi lợi dụng chức vụ, đánh cắp thông tin khách hàng cốt lõi của công ty, rồi bán cho đối thủ cạnh tranh.

 

Người viết: Triệu Nhã.

 

Trong thư viết rất chi tiết, còn kèm theo mấy tấm ảnh “tôi” đang “bí mật gặp gỡ” người bên công ty đối thủ.

 

Ảnh chụp rất mờ, góc chụp cố tình che chắn, nhưng thoạt nhìn đúng là giống tôi thật.

 

Đây là một cú vu khống trắng trợn!

 

Cô ta muốn đẩy tôi tới chỗ bị sa thải, thậm chí dính líu đến pháp luật!

 

Tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ giở chiêu hạ sách này.

 

Đối diện với vẻ giận dữ của quản lý, tôi hít sâu một hơi, rồi từ trong túi lấy ra chiếc USB mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

 

“Quản lý, về lá đơn tố cáo của Triệu Nhã, tôi không có gì để nói, vì đó hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng… về chính bản thân cô ta, tôi có vài thứ mà tôi nghĩ ông sẽ muốn xem.”

 

Tôi cắm chiếc USB vào máy tính của ông ấy, mở một thư mục.

 

Bên trong là toàn bộ chứng cứ tôi đã cẩn thận sắp xếp.

 

Tin nhắn giữa tôi và Triệu Nhã – cho thấy rõ ràng cô ta nhờ tôi ứng tiền, rồi sau đó chối bay chối biến.

 

Video đầy đủ cảnh ba mẹ cô ta kéo tới công ty làm loạn, đặc biệt là cảnh mẹ cô ta ngồi xổm trước bàn làm việc tôi mà gào khóc, chửi bới.

 

Ảnh chụp màn hình tin nhắn WeChat đe dọa từ chính Triệu Nhã.

 

Và đặc biệt nhất: bản PPT khách hàng mà tôi nhờ cô ta sửa giúp. Trong file ấy, hiện lên watermark của đối thủ cạnh tranh.

 

Điều này đủ sức chứng minh – chính Triệu Nhã mới là kẻ đã thông đồng với đối thủ!

 

Gương mặt quản lý từ xám xịt, chuyển sang kinh ngạc, rồi phẫn nộ, cuối cùng đọng lại thành vẻ u ám.

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng không nói, nhưng không khí trong phòng đặc quánh đến nghẹt thở.

 

Giây phút đó, ông ta rốt cuộc cũng hiểu ra: người mà ông ta vẫn bênh vực, tưởng như “nhân viên lâu năm đáng thương bị bắt nạt”, thực chất lại là một con rắn độc đang âm thầm phá hoại công ty.

 

Còn tôi, mới là người bị hãm hại.

 

Ông ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn tôi bằng ánh mắt đầy áy náy và nặng nề.

 

“Lâm Khê, chuyện này… công ty sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”

 

Tôi rời khỏi phòng, bắt gặp Triệu Nhã đang đứng cách đó không xa.

 

Ánh mắt cô ta hằn học, độc địa, như muốn nuốt sống tôi.

 

Tôi bình thản nhìn lại, trong lòng trào dâng một cảm giác hả hê.

 

Triệu Nhã, cô đã rơi vào đường cùng rồi.

 

Và đây… mới chỉ là bắt đầu.

 

Trong khoảnh khắc men say chiến thắng dâng lên, tôi cũng không quên một điều: con thú khi bị dồn đến tuyệt cảnh, cú vẫy vùng sau cùng, sẽ điên cuồng và đáng sợ nhất.

 

Cuộc điều tra của bộ phận kiểm toán, nhờ loạt chứng cứ mới tôi cung cấp, nhanh chóng được nâng cấp.

 

Triệu Nhã bị chính thức đình chỉ và gọi lên để thẩm vấn.

 

Tin tức này chẳng khác nào một quả b.o.m nổ giữa công ty.

 

Tất cả đồng nghiệp đều bắt đầu nhìn lại “sự kiện vé máy bay”.

 

Những người trước đây từng chỉ trỏ, nói ra nói vào, giờ lại mang vẻ mặt “ngộ ra chân tướng”, thậm chí còn chủ động làm thân với tôi.