Chương 7:
Gió đã xoay chiều.
Triệu Nhã giờ hoàn toàn bị cô lập.
Không ai muốn nói chuyện với cô ta nữa, mỗi khi cô ta bước vào phòng, cả không gian liền chìm trong im lặng nặng nề.
Trong khi đó, công ty gia đình nhà chồng cô ta vì không kịp xoay khoản tiền quan trọng kia, đã đứt hẳn dòng vốn.
Tin tức tiêu cực dồn dập kéo đến như bão tuyết: đối tác đồng loạt rút vốn, hủy hợp đồng, ngân hàng gửi công văn đòi nợ, thậm chí cả trát hầu tòa cũng được chuyển đến tận cửa nhà.
Chỉ sau một đêm, cả nhà họ đã bị liệt vào danh sách “người mất uy tín”, bị hạn chế chi tiêu xa xỉ.
Hào quang “phu nhân hào môn” mà Triệu Nhã luôn vỗ n.g.ự.c tự hào, tan thành mây khói.
Trong công ty, cô ta trở thành trò cười – một cái tên mà ai cũng né tránh, ai cũng đem ra bàn tán.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mất đi mọi chỗ dựa, tinh thần Triệu Nhã gần như sụp đổ.
Chiều thứ Sáu, lúc tan ca, cô ta chặn tôi ngay trong bãi đỗ xe ngầm, đứng chắn trước đầu xe tôi.
Bóng dáng ấy tiều tụy đến mức khiến người khác phải giật mình: hốc mắt hõm sâu, mái tóc rối bù, chẳng còn chút bóng dáng nào của người đàn bà chải chuốt ngày nào.
Cô ta khàn giọng, gọi tên tôi:
“Lâm Khê…”
Vừa cất tiếng, giọng cô ta đã khản đặc, nghẹn ngào.
Rồi bất ngờ, cô ta “phịch” một tiếng, quỳ sụp ngay trước mặt tôi.
“Lâm Khê, tôi xin cô, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cô ta ôm chặt lấy ống quần tôi, khóc lóc cầu xin.
“Cô nói với công ty đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi được không? Cô rút lại mấy bằng chứng đó đi, tôi lạy cô mà!”
Thậm chí, Triệu Nhã còn tự vung tay tát vào mặt mình, hết cái này đến cái khác, đánh đến mức hai má đỏ bừng rát bỏng.
“Là tôi hèn hạ! Là tôi không biết lượng sức mình! Tôi không phải người!”
Trước cảnh tượng cô ta quỳ gối, khóc lóc thảm hại đến tận cùng, lòng tôi lại chẳng có chút thương hại nào.
Chỉ thấy đáng thương… và càng đáng hận.
Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh ngày nào, cô ta chỉ thẳng tay vào mặt tôi, mắng là “đồ nghèo hèn” với vẻ vênh váo chua ngoa.
Hiện lên cảnh ba mẹ cô ta làm ầm ĩ ở công ty, lăn lộn ngay trước bàn làm việc tôi.
Hiện lên cả cái trò bịa đặt bằng chứng để đẩy tôi vào đường cùng, lạnh lùng và độc ác đến thế.
Trái tim tôi giờ cứng như thép.
Tôi lạnh lùng rút chân lại, đứng nhìn xuống cô ta.
“Triệu Nhã, con đường này là chính cô chọn. Cầu xin tôi… vô ích thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt cầu khẩn của cô ta trong thoáng chốc biến mất, thay vào đó là một tia điên dại tuyệt vọng, như ngọn lửa sắp tắt bùng cháy lần cuối.
Cô ta bất chợt bật dậy từ dưới đất, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
“Lâm Khê! Đừng có được voi đòi tiên! Cô tưởng tôi thật sự không trị nổi cô sao?”
Ánh mắt Triệu Nhã sắc lạnh, từng chữ gằn ra độc địa:
“Tôi biết ba mẹ cô sống ở đâu! Tôi biết ba cô bị bệnh tim! Tin không, tôi liều thì cái gì tôi cũng dám làm! Tôi sẽ khiến cả nhà cô không yên, tôi sẽ hủy hoại cuộc đời cô!”
Một luồng lạnh lẽo dọc sống lưng tôi bùng lên.
Điều tôi lo sợ nhất… cuối cùng cũng xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta định ra tay với người thân tôi.
Lần đầu tiên, tôi thật sự cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi.
Ngay lúc tôi hoang mang, tưởng như bị dồn vào chân tường, điện thoại trong túi bất ngờ reo vang.
Là Trần Lâm.
Giọng cô ấy run lên vì phấn khích:
“Khê Khê! Tin động trời! Bạn hacker của tớ… đã làm được rồi!”
Tim tôi giật mạnh.
“Anh ấy hack thành công kho lưu trữ cá nhân mã hóa của Triệu Nhã!”
Bên kia, Trần Lâm gần như nghẹn giọng:
“Cậu không tưởng tượng nổi đâu! Trong đó có hợp đồng ngầm mà cô ta ký với công ty nước ngoài, sổ sách đầy đủ chuyện gia đình họ trốn thuế, còn cả tin nhắn và giao dịch chuyển khoản nhận hối lộ từ khách hàng suốt mấy năm nay! Tất cả… đều ở đây!”
“Đống chứng cứ này… không chỉ khiến cô ta mất việc. Nó đủ để cả nhà cô ta phải ngồi tù rục xương!”
Ầm!
Đầu tôi như nổ tung.
Trong vực sâu tuyệt vọng, bỗng bừng sáng một tia hy vọng chói lòa.
Tôi nhìn Triệu Nhã trước mặt – gương mặt dữ dằn, điên loạn vì hằn học – trong mắt tôi lúc này, chỉ còn là một trò hề đáng thương.
Tôi cúp máy.
Nỗi sợ và tuyệt vọng trong lòng tức thì biến thành một cơn hân hoan lạnh lẽo.
Triệu Nhã, sự ngông cuồng của cô, những quân bài tủ mà cô giữ chặt… tất cả đến đây đều phải chấm hết.
Ngày phán xét của cô… đã tới.
Tôi không nói thêm với Triệu Nhã một câu nào.
Giữa tiếng gào thét điên loạn của cô ta, tôi bình thản khởi động xe, đánh lái vòng qua, rời khỏi bãi đỗ.
Tối hôm đó, tôi nhận được toàn bộ file chứng cứ Trần Lâm gửi tới.
Nhìn đống tài liệu rành rành ấy, tôi thức trắng cả đêm, phân loại và sắp xếp thành một bộ hồ sơ tố cáo hoàn chỉnh, logic chặt chẽ, chứng cứ liền mạch không kẽ hở.
Mỗi một tài liệu, như một lưỡi d.a.o phẫu thuật sắc bén, đ.â.m thẳng vào tử huyệt của Triệu Nhã và cả gia tộc cô ta.
Sáng hôm sau, tôi chia bộ hồ sơ ra hai đường, gửi đi từ hòm thư ẩn danh.
Một bộ gửi đến ban thanh tra kỷ luật và tầng lãnh đạo cao nhất của tập đoàn.
Một bộ gửi đến hòm thư tố giác của vài tòa soạn báo lớn chuyên về phóng sự điều tra xã hội.
Hoàn tất, tôi gập máy tính, thở dài một hơi.
Giờ chỉ còn chờ đợi.
Chờ cơn cuồng phong tất yếu sẽ ập đến.
Và nó đến nhanh hơn tôi tưởng.
Sáng thứ Tư, đoàn thanh tra kỷ luật từ tổng công ty bất ngờ “đổ bộ” xuống chi nhánh chúng tôi.
Cảnh tượng náo động chưa từng có.
Ban lãnh đạo công ty nổi giận dữ dội.
Triệu Nhã bị tổ điều tra áp thẳng ra khỏi văn phòng.
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, hai chân run lẩy bẩy, phải có hai nhân viên kè sát hai bên mới lôi đi nổi.