Chương 8:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi bị áp giải đi ngang qua bàn làm việc của tôi, Triệu Nhã trừng trừng nhìn, ánh mắt đầy kinh hoảng không dám tin.
Đôi môi cô ta run rẩy, nhưng không thốt nổi một chữ nào.
Tấm mặt nạ giả dối của “chị cả tốt bụng, nhiệt tình giúp đỡ” – của “người đồng nghiệp tử tế” – trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn vỡ nát.
Cả công ty như nổ tung.
Ai nấy đều c.h.ế.t lặng.
Những đồng nghiệp từng tin tưởng, từng thương hại cô ta, giờ chỉ còn biết nhìn theo với ánh mắt như nhìn một kẻ lừa đảo, bàn tán xôn xao, xen lẫn khinh bỉ và run sợ.
Truyền thông thì hành động còn nhanh hơn.
Sáng thứ Năm, một bài báo mang tiêu đề “‘Du lịch xa hoa’ hay ‘chuyến rửa tiền’? Hé lộ màn che giấu trốn thuế gia tộc trong tập đoàn XX” đã thẳng thừng chiếm sóng trang nhất mục thời sự xã hội.
Trong bài, dù nhiều cái tên được viết bằng bút danh, nhưng từng chi tiết đều ám chỉ trực tiếp đến công ty gia đình nhà Triệu Nhã.
Thậm chí, đơn đặt vé máy bay 38.000 tệ – nguyên nhân khởi đầu “trò hề” – lại trở thành mồi lửa vạch trần toàn bộ bức màn đen tối.
Triệu Nhã cùng cái gọi là “kỳ nghỉ xa hoa” trở thành trò cười trong mắt dư luận – một tấm bình phong vụng về che đậy những giao dịch phi pháp.
Cả gia đình cô ta bị đẩy thẳng lên đầu sóng ngọn gió, trở thành tâm điểm công kích.
Chồng cô ta, với vai trò trụ cột trong doanh nghiệp gia tộc, dĩ nhiên cũng không thoát khỏi vòng liên lụy.
Đoạn ghi âm cảnh hai người cãi vã trong cầu thang, không biết bị ai tung ra, nhanh chóng lan truyền khắp nơi – trở thành bằng chứng sống động cho cảnh “vợ chồng quay lưng, hoạn nạn mạnh ai nấy chạy.”
Cuộc hôn nhân của bọn họ, tan vỡ hoàn toàn.
Tôi ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính – là những bản tin nóng hổi trên các trang báo.
Diễn đàn nội bộ công ty thì náo loạn, thảo luận ầm ĩ không ngừng.
Điện thoại tôi cũng liên tục nổ thông báo về sự việc.
Bao nhiêu ấm ức, tủi hờn, phẫn nộ bị đè nén suốt bấy lâu, cuối cùng cũng được xả hết trong khoảnh khắc này.
Cái cảm giác tự tay kéo một kẻ từng ngông cuồng, ngang ngược, gây bao điều ác từ đỉnh cao rực rỡ rơi thẳng xuống bùn lầy, khiến cô ta vĩnh viễn không ngóc lên nổi – thật sự… sảng khoái đến tận xương tủy.
Buổi chiều, quản lý lại gọi tôi vào phòng.
Thái độ ông ta với tôi đã hoàn toàn khác trước.
Ông rót cho tôi một cốc nước, giọng đầy khích lệ và tán thưởng:
“Lâm Khê, lần này em xử lý rất bình tĩnh, cũng rất thông minh. Em không chỉ bảo vệ được quyền lợi của mình, quan trọng hơn, còn giúp công ty tránh khỏi một rủi ro tiềm ẩn cực lớn.”
Thậm chí, ông còn tiết lộ riêng rằng ban lãnh đạo cấp cao rất hài lòng với màn thể hiện này, và đang cân nhắc chuyện đề bạt tôi lên chức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi tôi bước ra khỏi phòng, cả phòng ban nhìn tôi bằng một ánh mắt khác hẳn – ánh mắt có sự kính trọng, xen lẫn ngưỡng mộ.
Trong cơn bão công sở này, tôi trở thành người duy nhất chiến thắng.
Tôi đã cảm nhận rõ ràng sức mạnh của dư luận, và hơn hết là trọng lượng của công lý khi nó trở về đúng chỗ.
Tôi biết, Triệu Nhã… từ nay đã chẳng còn khả năng làm dậy thêm bất kỳ cơn sóng nào nữa.
Kết quả điều tra nội bộ của công ty nhanh chóng được công bố.
Thông báo dán ngay tại bảng tin lớn nhất, nơi ai đi qua cũng có thể nhìn thấy.
Triệu Nhã, vì vi phạm quy định công ty, dính líu đến hành vi chiếm dụng tài sản, tiết lộ bí mật thương mại nghiêm trọng cùng nhiều sai phạm khác, bị xử lý kỷ luật bằng hình thức khai trừ.
Đồng thời, công ty sẽ giữ quyền khởi kiện, truy cứu trách nhiệm pháp lý và yêu cầu bồi thường kinh tế đối với cô ta.
Toàn bộ phúc lợi, quyền chọn cổ phiếu, và các phần lợi ích của cô ta tại công ty – đều bị tước bỏ sạch sẽ.
Một tờ thông báo thôi, đã chấm dứt hoàn toàn tương lai nghề nghiệp của Triệu Nhã trong ngành này.
Mà đó mới chỉ là khởi đầu cho sự sụp đổ trong sự nghiệp của cô ta.
Gia tộc nhà ba mẹ cô ta, vì tội trốn thuế và chuyển dịch tài sản trái phép, bị cục thuế và cơ quan công an kinh tế phối hợp lập án điều tra.
Tài khoản công ty bị phong tỏa, tài sản bị niêm phong, chờ đợi bọn họ sẽ là bản án pháp luật cùng khoản tiền phạt khổng lồ.
Những “đối tác,” “bạn bè làm ăn” từng quây quanh gia đình này, nay chẳng khác nào né dịch bệnh, nhanh chóng cắt đứt liên hệ, sợ bị liên lụy.
Mạng lưới quan hệ xã hội mà họ từng dày công xây dựng, chỉ trong một đêm, sụp đổ hoàn toàn.
Đòn chí mạng cuối cùng, đến từ chính chồng Triệu Nhã.
Để tự cứu thân, và cũng để giành lợi thế trong việc phân chia tài sản sắp tới, hắn nhanh chóng nộp đơn ly hôn ra tòa.
Trong đơn, hắn đẩy toàn bộ trách nhiệm sụp đổ của doanh nghiệp gia đình lên đầu Triệu Nhã – cho rằng đó là hậu quả từ “kế hoạch ngu ngốc” và “lòng tham vô độ” của vợ.
Cặp vợ chồng từng khoe khoang hạnh phúc, giờ biến thành kẻ thù đối chấp trên tòa án.
Triệu Nhã – người đàn bà từng khoác lên mình vỏ bọc hào môn xa hoa, từng lấy sự “ưu việt” làm niềm kiêu hãnh – giờ đây, chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng, đã mất việc, mất gia đình, mất hết chỗ dựa xã hội.
Cô ta trở thành kẻ tay trắng, chẳng còn gì cả.
Những đồng nghiệp từng nịnh nọt, tâng bốc cô ta, giờ gặp đều tránh như tránh tà.
Thậm chí có kẻ còn nhân cơ hội đ.â.m thêm nhát dao, lôi mấy chuyện bẩn thỉu cô ta từng làm trong công ty ra kể như chuyện cười, truyền khắp nơi.
Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp Triệu Nhã ở quán cà phê dưới tòa nhà công ty.
Cô ta tiều tụy, gầy gò, ánh mắt rỗng tuếch như một con rối bị rút sạch linh hồn.
Cô ta cũng nhìn thấy tôi.
Muốn bước lại nói điều gì đó, môi mấp máy nhưng cuối cùng không thốt nổi một lời, chỉ cúi gằm mặt, vội vã bỏ đi.