Ánh nắng tràn ngập, trên con phố dài ồn ào.
Ngu Ấu Ninh nhắm mắt theo đuôi theo sát Thẩm Kinh Châu, nàng vẫn còn sợ người lạ, chỉ cần có người nhiều một chút, Ngu Ấu Ninh lập tức lùi về nấp ở phía sau Thẩm Kinh Châu.
Nàng không dám ở trên con phố dài gọi thẳng Thẩm Kinh Châu là bệ hạ, nhưng hai chữ “phụ thân” vừa rồi, hình như Thẩm Kinh Châu cũng không thích.
Ngu Ấu Ninh lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu, suy nghĩ mãi, chỉ cảm thấy phàm nhân thật sự khó hiểu, còn khó hiểu hơn cả quỷ.
“Phu….”
Câu nói chưa dứt, Thẩm Kinh Châu đang đi phía trước bỗng quay lại, Ngu Ấu Ninh không kịp dừng bước, va thẳng vào trên n.g.ự.c của Thẩm Kinh Châu.
Vầng trán trắng nõn lập tức sưng đỏ, Ngu Ấu Ninh vừa đay một tay che đầu, vừa tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang oán trách.
Thẩm Kinh Châu mắt lạnh, cười nhạo một tiếng: “Sao, điện hạ còn muốn làm công chúa sao?”
Hắn là Hoàng đế, nữ nhi của Hoàng đế, tự nhiên là công chúa.
Quanh co một hồi, Ngu Ấu Ninh mất một lúc mới hiểu, nàng ngơ ngác chớp mắt.
Ánh nắng mờ ảo, lặng lẽ rơi xuống sau lưng Thẩm Kinh Châu.
Âm thanh dừng bên tai trầm ấm thuần hậu, như rượu hoa thông ngọt ngào trong vắt, lành lạnh tê tái.
Bóng đen bao phủ lên bờ vai nàng càng lúc càng sâu, ánh mắt rơi xuống mặt nàng như được rót hàn băng vào.
Không rét mà run.
Ngu Ấu Ninh co rúm người lại, lắp bắp nói: “Không, không bắt buộc.”
Biết thân biết phận là quỷ tốt, nàng không dám tham lam.
Một tiếng cười lạnh lại rơi xuống trên đỉnh đầu, Thẩm Kinh Châu quay người đi về phía trước.
Bóng đen rời khỏi Ngu Ấu Ninh, sợ bị bỏ lại, Ngu Ấu Ninh vội vàng theo sau.
Con đường dài đông người, nối liền không ngớt.
Những đứa trẻ tụ tập thành nhóm nhỏ quanh gánh hàng rong, Ngu Ấu Ninh tò mò nhìn sang, lập tức bị những hình vẽ của tranh đường đầy màu sắc trước mắt thu hút mọi sự chú ý.
Đôi mắt sáng tựa như sao.
Ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy tay áo Thẩm Kinh Châu nhẹ, lại kéo một chút.
Mặt mày Ngu Ấu Ninh lấy làm lạ, chăm chú nhìn những hình vẽ của tranh đường trên bàn.
Người bán hàng rong như biết làm trò, bất cứ yêu cầu nào của khách, hắn ta đều có thể thực hiện.
Những hình vẽ của tranh đường sống động như thật, hoặc là cá chép nhảy vượt long môn, hoặc là mãnh hổ giương nanh múa vuốt, hoặc là thỏ với đôi tai dài.
Mấy đứa trẻ chen chúc nhau trước thớt hàng, tranh trước lấn sau.
Đến lượt Ngu Ấu Ninh, người bán hàng ngẩng đầu, nở nụ cười chào đón: “Cô nương muốn vẽ gì?”
Ngu Ấu Ninh đưa một ngón tay ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu. Nàng vẫn còn sợ người lạ, Ngu Ấu Ninh núp sau lưng Thẩm Kinh Châu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Mỗi bước mỗi xa
Đôi mắt như trăng sáng trong veo, nàng liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt không dám dừng lại lâu trên mặt người bán hàng.
Người bán hàng rong thân thiện dễ gần: “Cô nương thích món đồ chơi gì? Mèo hay chó, ta đều có thể làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Kinh Châu quay đầu, tầm mắt như có như không dừng trên gương mặt của Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh nắm chặt hai tay, thấp giọng thì thầm: “Ta muốn… một con tiểu quỷ.”
Trên mặt Thẩm Kinh Châu có một chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại khôi phục như cũ.
Người bán hàng rong không nghe rõ: “… gì cơ?”
Ngu Ấu Ninh không biết từ đâu có dũng khí, nâng cao giọng một chút: “Tiểu quỷ, ta muốn một con tiểu quỷ.”
Mọi âm thanh đều yên lặng.
Âm thanh xung quanh như ánh sáng chợt biến mất, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngu Ấu Ninh, ánh mắt có sự ngạc nhiên, không hiểu, còn có người coi Ngu Ấu Ninh như điềm xấu, kéo theo trẻ con vội vàng đi qua bên cạnh nàng.
Người bán hàng rong không thể tin, trợn tròn mắt, hắn ta ngượng ngùng cười hai tiếng: “Cô nương đang đùa với ta sao?”
Quỷ trong mắt người thường như hồng thủy mãnh thú, mọi người tránh xa còn không kịp, hận không thể bỏ xa ba mươi dặm.
Người bán hàng rong lẩm bẩm: “Quỷ là điềm xấu, nghe thôi đã thấy rùng mình, hay là cô nương nên đổi cái khác đi?”
Ngu Ấu Ninh kiên quyết: “Ta không cần cái khác, chỉ cần tiểu quỷ.”
Người bán hàng rong nhíu mày chặt, đột nhiên vẫy tay về phía Ngu Ấu Ninh: “Vậy cô nương đi chỗ khác đi, ta không làm cái này.”
Ánh nắng chói lọi, cái bóng của Ngu Ấu Ninh kéo dài trên mặt đất. Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.
“……Ngươi cũng, cũng không thích tiểu quỷ sao?”
Thẩm Kinh Châu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Ấu Ninh. Đôi mắt đen như mực của hắn vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như mọi khi.
Ngu Ấu Ninh có vẻ không vui, hạ thấp mí mắt tự nói: “Tại sao không thích nhỉ.”
Con người có tốt có xấu, quỷ cũng có tốt có xấu. Nàng chưa từng làm điều gì ác, nhưng dường như từ đầu đến cuối… Không ai thích mình.
Mặt mày Ngu Ấu Ninh đầy thất vọng cô đơn, buồn bực u sầu, tự cảm thấy bất bình cho bản thân.
“Quỷ cũng có quỷ tốt mà.”
Thẩm Kinh Châu nhướng mày: “Ngươi đã gặp qua?”
“Ta…”
Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, suýt chút nữa lỡ miệng.
Nàng đương nhiên đã thấy, chính nàng là một tiểu quỷ tốt. Không ăn trộm không ăn cướp, cũng chưa từng cố tình dọa người.
Ngay cả khi cúng tế ở dọc đường, cũng đợi khi đám tiểu quỷ khác ăn no đủ, Ngu Ấu Ninh mới dám đi lên ăn ké vài ba miếng đồ cúng.
Nàng suy nghĩ xa xôi, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, nói năng lộn xộn:
“Đương nhiên là ta chưa thấy bao giờ, chỉ là con người không hoàn hảo, quỷ cũng không hoàn hảo, cũng không thể một gậy đánh c.h.ế.t tất cả các tiểu quỷ được.”
Ngu Ấu Ninh lảm nhảm, vừa tức giận vừa bực bội. Đáng tiếc nàng nhút nhát, dù có bực bội cũng chỉ dám lầm bầm với Thẩm Kinh Châu, không dám tranh luận với người bán hàng rong kia.
Thẩm Kinh Châu đã thấy qua người bảo vệ cho người khác, nhưng bảo vệ cho quỷ thì hắn lần đầu tiên thấy.
Ánh mắt hắn nhìn Ngu Ấu Ninh sâu xa kéo dài, mang theo vài phần nghiên cứu.
Ngu Ấu Ninh không hề hay biết, tự mình nói mãi, hàm hồ không rõ ý: “Ta… Rõ ràng cũng rất tốt.”
Một chữ “ta” gần như không phát ra âm thanh, nhanh chóng bị tiếng ồn ào của đám đông nuốt chửng.