Con phố dài huyên náo, tràn đầy tiếng rao của người bán hàng.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo nổ, Ngu Ấu Ninh bị hù nhảy dựng, nàng theo phản xạ ôm chặt lấy hai tai, mở to mắt nhìn về phía phát âm thanh.
Tiếng pháo nổ vang như sấm. Lửa bùng lên, mảnh vụn bay đầy đất.
Mọi người hưng phấn, tay chân cùng hoạt động.
“Đạo trưởng này là do Trần lão gia đặc biệt mời từ núi Ngũ Đài về, nghe nói hiện giờ đã được một trăm hai mươi tuổi.”
“Một trăm hai mươi tuổi, sao ta thấy chỉ khoảng ba bốn mươi?”
“Đó là do người ta có đạo hạnh cao thâm, loại cao nhân như vậy, làm sao có thể đánh đồng chung với phàm nhân chúng ta.”
“Có đạo trưởng ở đây, Trần lão gia sau này cũng không cần sợ yêu quái quấy nhiễu nữa, khỏi phải ngày nào cũng nhà cửa rối loạn. Nhìn kìa, bắt đầu làm phép rồi!”
“Đùng” một tiếng trống vang lên, như sấm rền sau giờ ngọ.
Từng nhóm tiểu đạo sĩ mặc áo đạo màu xám, miệng đọc thần chú, từ Trần phủ bước ra.
Giấy bùa màu vàng nhạt bay tán loạn, Ngu Ấu Ninh đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Tứ chi nàng lạnh ngắt, như rơi vào hầm băng.
Đôi chân như bị đóng chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Ngu Ấu Ninh không dám thở mạnh, đứng yên tại chỗ, sợ bị các đạo sĩ phát hiện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, từng giọt mồ hôi rơi xuống trán của Ngu Ấu Ninh.
Đạo trưởng tay cầm phất trần, áo choàng xanh xám phủ trên vai, tiên phong đạo cốt, tóc dài bay bay.
Ngu Ấu Ninh cứng người, lùi lại nửa bước, lại lùi nửa bước.
Tiếng thì thầm của mọi người như sóng vỗ, sinh sôi không ngừng, theo cùng với những phép thuật liên tiếp của đạo trưởng.
Những câu kinh văn khó hiểu vang vọng bên tai, từ xa đến gần, bao phủ Ngu Ấu Ninh trong đó.
Bóng người trước mắt bỗng trở nên lung lay mờ ảo, Ngu Ấu Ninh chóng mặt, thân hình lảo đảo.
Nàng thấy miệng của những người đó hé ra rồi ngậm lại, thấy mặt mày bọn họ chế nhạo trêu tức.
“Đáng chết, những yêu ma quỷ quái này đáng lẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục mới phải, ra ngoài chỉ gây họa cho nhân gian.”
Ngu Ấu Ninh từng bước lùi lại, hai tay ôm chặt đầu, liên tục lắc đầu.
Nàng chưa từng làm điều gì ác, càng chưa từng gây họa cho người khác.
“Đạo trưởng đang làm phép sao? Chiếc gương kia có phải là gương chiếu yêu không? Lạ thật, sao đạo trưởng lại đi về phía chúng ta?”
Dân chúng chặn kín con đường, nhưng không ai dám cản bước chân của đạo trưởng.
Đạo trưởng tóc trắng xõa ra sau lưng, đôi mắt nhắm chặt, một tay cầm phất trần, một tay cầm gương sáng.
Gió như ngừng thổi, dòng người xung quanh như ánh sáng tan biến, Ngu Ấu Ninh chỉ còn thấy bóng dáng áo bào đạo sĩ xanh xám.
Đạo trưởng bỗng mở mắt, đôi mắt sắc bén lướt qua đám đông, trực tiếp chạm vào đôi mắt hoảng hốt thất thố của Ngu Ấu Ninh.
Dòng người bao quanh nàng không biết từ khi nào đã tản ra, bên cạnh Ngu Ấu Ninh không còn một bóng người, chỉ còn lại gió thu hiu hắt.
Mọi người nhìn nhau, nín thở, tò mò nhìn Ngu Ấu Ninh vẫn đứng yên tại chỗ.
“Đây là cô nương nhà ai đây, sao nhìn có vẻ không ổn?”
“Đây là cử chỉ không bình thường nhỉ? Có thể là quỷ, quỷ nhập hay không?”
Nói xong, mọi người lại lùi lại hai ba bước.
Bỗng nhiên, một ánh sáng trắng từ gương sáng trong tay đạo trưởng chiếu ra, đúng lúc rơi vào mặt Ngu Ấu Ninh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, lại ngay lập tức bị che khuất.
Bàn tay dày rộng rơi trước mặt Ngu Ấu Ninh, các khớp xương cân xứng, mùi hương thụy lân thơm ngát xua tan mùi tro hương trong không khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác quay đầu, một đôi mắt hạnh bất an rơi vào mắt Thẩm Kinh Châu.
Nàng thì thào: “Bệ hạ…”
Âm thanh cực kỳ thấp, gần như không nghe thấy.
Đầu ngón tay của Ngu Ấu Ninh run rẩy, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Kinh Châu, phút chốc không dám buông ra.
Chỉ ngơ ngác theo Thẩm Kinh Châu đi.
Trong đám đông có người không hài lòng: “Sao lại đi? Nếu bị quỷ nhập vào người thì phải làm sao, đạo trưởng còn chưa trừ quỷ…”
Thẩm Kinh Châu thờ ơ liếc nhìn lại.
Đôi mắt kia u ám lạnh lẽo tối tăm, như giếng cạn vĩnh viễn bất biến.
Mọi người không hẹn mà đồng loạt cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Thẩm Kinh Châu, không ai dám lên tiếng cản trở nữa.
Chỉ nghe một tiếng vỡ tan, gương trong tay đạo trưởng bỗng dưng nứt ra làm hai, gương hỏng khó lòng ghép lại được.
Ngu Ấu Ninh khiếp sợ núp sau lưng Thẩm Kinh Châu, bóng đen áp lên mặt nàng như khói mây tan biến, nàng chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Thẩm Kinh Châu.
Một bước, hai bước, ba bước…
Trần phủ đã xa dần ở phía sau, Ngu Ấu Ninh theo Thẩm Kinh Châu lên xe ngựa, tâm trạng hốt hoảng vẫn chưa ổn định.
Nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Kinh Châu, tò mò hỏi: “Bệ hạ… không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Bọn họ đều sợ, sợ quỷ.” Ngu Ấu Ninh cúi đầu hạ thấp ánh mắt, ngón tay không yên kéo kéo guồng cuốn chỉ trên ngọc bội.
Nàng vốn còn nghĩ nếu sau này có cơ hội, có thể ra ngoài cung. Nhưng sau sự việc này, Ngu Ấu Ninh không còn dám nữa.
Nàng sợ ở ngoài cung gặp phải đạo sĩ.
Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch môi, gợi lên vài phần trào phúng: “... Ngươi cảm thấy trẫm sẽ sợ ư?”
Ngu Ấu Ninh ngây giơ giương mắt: “Vậy bệ hạ cảm thấy kia, đạo trưởng kia như thế nào?”
Dân chúng bình thường khi thấy đạo trưởng đạo sĩ, đều rất kính trọng, tin tưởng những gì bọn họ nói.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu cười lạnh, khinh thường.
Chỉ là một đám bịp bợm giang hồ mà thôi.
Ngu Ấu Ninh bỗng hai mắt sáng lên.
Thẩm Kinh Châu không tin vào các bậc cao nhân đạo trưởng, đương nhiên cũng sẽ không để bọn họ vào cung. Đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, cung điện chắc chắn là nơi an toàn nhất.
Ngu Ấu Ninh vui vẻ, đôi mắt cười cong cong, như ánh trăng rực rỡ.
Nàng khẽ khàng, khẽ khàng tiến nửa thân người về phía Thẩm Kinh Châu, muốn lại gần hơn.
Ngón tay út còn móc vào tay áo của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh tự cho rằng mình hành động rất kín đáo, nhưng không biết mọi cử chỉ của nàng đều đã rơi vào mắt của Thẩm Kinh Châu.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu vẫn không đổi, thản nhiên xẹt qua tay Ngu Ấu Ninh: "Điện hạ thế này là muốn làm gì vậy?"
Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, như hầm băng mùa đông.
Ngu Ấu Ninh ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, ăn ngay nói thật: "Ta sợ ngươi lại bỏ rơi ta."
Ngu Ấu Ninh tỏ ra tủi thân, như thể thật sự bị ấm ức thật lớn.
Thẩm Kinh Châu mỉm cười, cúi người, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Ngu Ấu Ninh.
"Thật sao?"
Ban chỉ ngọc bích trong tay Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.
Hắn hạ mắt, giọng nói cố ý hạ thấp.
"Trẫm còn tưởng rằng, vừa rồi là điện hạ cố tình buông ra."