Đế Thai Kiều

Chương 27



Thời gian im lặng kéo dài.

Ánh sáng mỏng manh chiếu xuống phía sau Ngu Ấu Ninh, bóng trúc bên ngoài cửa sổ đổ nghiêng, những bóng nhỏ li ti như tua rua.

Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, không biết là nghe không hiểu, hay đang cân nhắc lợi hại.

Ý cười trên môi Thẩm Kinh Châu nhạt đi: “Sao vậy, điện hạ không vui sao?”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu như cái trống bỏi: “Không phải.”

Hiện giờ nàng không có một cắc, thật sự không có qua có lại được.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, từng chữ một: “Có cần ta viết giấy nợ không?”

Nàng ở dưới địa phủ, đã từng thấy những tiểu quỷ khác viết giấy nợ.

Ngu Ấu Ninh không muốn nói mà không giữ lời.

Gió thu xào xạc thổi qua đình viện, ánh mắt Thẩm Kinh Châu đầy ngạc nhiên, rất hứng thú nhìn Ngu Ấu Ninh.

Tháo chiếc ban chỉ ngọc bích ra, Thẩm Kinh Châu cầm ban chỉ trong tay, gõ nhẹ lên bàn một tiếng rồi lại một tiếng.

Động tác rất chậm, như cố ý làm vậy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu với vẻ khó hiểu: “... Bệ hạ?”

“Không cần.” Thẩm Kinh Châu thong thả, không vội vã.

Giọng hắn mang theo tiếng cười, tựa như gió xuân.

Nhưng không biết vì sao, phía sau lưng của Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy ý lạnh. Quay đầu nhìn, ngoài bóng trúc ngày thu đổ đầy đất, không còn ai khác.

Ngu Ấu Ninh hoang mang thu ánh mắt về, lần nữa bị chiếc hộp chứa ức ngỗng yên chi hấp dẫn.

Ức ngỗng không phải thật sự làm từ ngỗng, mà là lấy thịt ức của chim bồ câu cắt thành sợi dài, sau đó tẩm ướp gia vị mà thành.

Ngu Ấu Ninh thử một miếng, chân ở dưới bàn lại bắt đầu lặng lẽ đung đưa.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu khẽ nhúc nhích.

Mỗi bước mỗi xa

Sau khi ăn sáng xong, lại có tì nữ bưng bát súc miệng tiến lên.

Ngu Ấu Ninh giật mình, từ khi tì nữ xuất hiện, vẻ không yên trong mắt nàng chưa từng giảm bớt.

Nàng không tự chủ được mà lại dịch về phía Thẩm Kinh Châu, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau Thẩm Kinh Châu, trở về thư phòng.

Lư hương hoa anh bằng gốm vẫn đang đốt hương thụy lân, mùi hương ấm áp ngào ngạt.

Bình phong bằng gỗ tử đản không biết từ lúc nào đã được dỡ bỏ, trên nền gạch xanh có trải lớp da cừu mềm mại, ngay cả khi đi chân trần giẫm lên cũng không cảm thấy lạnh.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy kỳ lạ, nàng nửa quỳ xuống đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp da cừu.

Lông tơ nhẵn nhụi mịn màng, là thứ mà nàng chưa bao giờ thấy được ở địa phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Địa phủ âm u lạnh lẽo ẩm ướt, không có thứ gì giữ ấm, may mà lúc đó Ngu Ấu Ninh vẫn chỉ là một tiểu quỷ.

Ánh sáng tràn ngập, bóng trúc rơi xuống trong phòng, cả phòng râm mát.

Thẩm Kinh Châu quay đầu, ánh mắt thong thả dừng lại trên mặt Ngu Ấu Ninh, mày nhíu lại nhẹ nhàng.

Ban chỉ ngọc bích trong tay hắn không tiếng động xoay vòng.

Đa Phúc tinh mắt nhìn thấy, “Ôi chao” một tiếng: “Sao điện hạ có thể ngồi trên đất? Cẩn thận bị lạnh.”

Chiếc thảm da cừu này do Thẩm Kinh Châu sai người trải ra, tự nhiên không dính chút bụi bẩn nào, nhưng như Ngu Ấu Ninh thế này lại lén lút kéo lông…

Đa Phúc khó xử nhìn Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ, việc này…”

Thẩm Kinh Châu mặt không biểu cảm: “Đi chuẩn bị nước.”

Trong chậu vàng có nước ấm đã được xử lý bằng bột đậu xanh, Đa Phúc nâng khăn tay, đưa cho Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác ngẩng đầu.

Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Lại đây.”

Khăn ướt rơi xuống lòng bàn tay Ngu Ấu Ninh, nàng cúi đầu nhìn Thẩm Kinh Châu chậm rãi nắn đầu ngón tay mình.

Lực đạo nhẹ nhàng, nhưng không thể chối từ.

Đôi con ngươi kia đen sẫm như mực, không nói một lời.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên nhìn đầu ngón tay mình, đôi mắt không hề di chuyển.

Làm người thật sự cầu kỳ hơn làm quỷ.

Khi nàng ở địa ngục, va chạm là chuyện như cơm bữa, lúc đó không ai để ý đến Ngu Ấu Ninh, mà nàng là quỷ, cũng không sợ bị va vấp.

Thẩm Kinh Châu nâng mắt, ném khăn tay cho Đa Phúc đang đứng bên cạnh: “Xong rồi.”

Ngu Ấu Ninh mặt mày hớn hở: “Vậy ta…”

Thẩm Kinh Châu giọng rất nhẹ: “Lúc trước bảo ngươi luyện chữ sao rồi?”

Giống như một con chim cút bị mắc mưa, ủ rũ, nụ cười trong mắt Ngu Ấu Ninh lập tức tắt ngúm.

Nàng cúi thấp đầu, buồn bã đi theo Thẩm Kinh Châu trở lại bàn sách.

Sau chiếc bàn cùng lắm chỉ có một chiếc kỷ trà và một chiếc ghế, trên chiếc kỷ trà nhỏ có đặt một chậu hoa thủy tiên, bên trong có vài viên đá xuyến.

Ngu Ấu Ninh đi thẳng đến ghế thái sư, lúc trước khi rời đi, nàng cũng ngồi trên ghế thái sư đó.

Đa Phúc cả kinh, định bảo người chuẩn bị thêm một chiếc ghế, nhưng khóe mắt thấy Thẩm Kinh Châu im lặng, lại ngượng ngùng nuốt lời.

Đa Phúc không khỏi chậc lưỡi.

Ông ta theo Thẩm Kinh Châu chưa lâu, nhưng tính cách của vị chủ tử này thật sự rất thất thường, không biết chỗ nào của Ngu Ấu Ninh đã hợp ý Thẩm Kinh Châu.

Đa Phúc vừa sợ hãi than, vừa âm thầm để Ngu Ấu Ninh ngồi ở vị trí hoàng hậu, không dám khinh thường.