Trẻ con thì vẫn là trẻ con, lời nói chưa kịp nghĩ đã buột miệng, nói nhiều thì càng dễ để lộ sơ hở.
Vương Nghi chưa kịp bịt miệng con bé, chỉ đành gượng cười, ánh mắt lảng tránh, đảo qua đảo lại rồi nhanh chóng bịa ra một câu chuyện:
“Má đừng hiểu lầm… Xảo Xảo ở công ty con nghịch quá, con thấy nó buồn nên mua cho nó miếng bánh nhỏ chơi thôi.”
Nghe cái lý do vụng về ấy, trong lòng tôi chỉ còn lại thất vọng.
Tôi lấy điện thoại ra, tìm đoạn video kia, đưa thẳng đến trước mặt nó.
Nó c.h.ế.t lặng vài giây, mấp máy môi như định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài, rồi buông mình ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, mang theo dáng vẻ buông xuôi bất chấp.
“Trời ơi má!”
“Chuyện đó qua bao nhiêu năm rồi, con biết má hận ba, nhưng giữa con với ba là mối quan hệ m.á.u mủ mà.”
“Vì má, bao năm qua con có đi gặp ông ấy bao nhiêu lần đâu? Vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Má giờ cũng lớn tuổi rồi, có chuyện gì thì buông bỏ được thì buông. Nếu má không bỏ được, thì ít ra đừng kéo con theo chứ!”
“Mấy năm nay sinh nhật má, năm nào con cũng ở bên má đúng không?”
“Còn mẹ… dì Tống, sinh cùng ngày với má, dù bà ấy không nói ra, nhưng con biết bà ấy vẫn mong có một gia đình trọn vẹn.”
“Nên con nghĩ, mình sống chung một nhà, tổ chức sớm hay muộn một ngày cũng có sao đâu, mai con sẽ tổ chức cho má đàng hoàng mà.”
“Má, má lớn tuổi rồi, đừng giận dỗi nữa được không?”
“Con với Hướng An làm việc đã rất mệt, ở gần ba con còn thấy nhẹ lòng hơn ở với má nữa. Má nhìn lại má đi, má có thể nghĩ cho con một chút không?”
Nghe con gái nói từng lời trách móc, trái tim tôi vốn đã lạnh nay càng lạnh hơn.
Tôi nhìn nó, hỏi:
“Con đang trách má ngăn cản con và ba con đoàn tụ sao?”
Tôi chăm chú nhìn Vương Nghi.
Nó chẳng giống Thiệu Văn Thanh chút nào, ngoại hình không có nét nào của ông ấy, tính cách cũng giống tôi.
Khi ly hôn năm xưa, Thiệu Văn Thanh đã dồn hết sự dịu dàng làm cha, cho hai đứa con của Tống Thiều Hoa.
Đặc biệt là con gái bà ta Dư Thư Vi.
Tôi gặp con bé lần đầu khi nó mới sáu tuổi, nhưng thần thái, ánh mắt, từng cử chỉ… giống Tống Thiều Hoa đến mười phần.
Vì vậy, Thiệu Văn Thanh thương nó nhất.
Cưng chiều đến tận mây xanh.
Năm đó, Vương Nghi khóc đến kiệt sức, cuộn mình trong lòng tôi, nức nở lặp đi lặp lại:
“Mẹ ơi, sao ba không cần con nữa? Sao ông lại đi làm ba của con người khác? Ba không thương con nữa à?”
Khi ấy, tôi nhìn nó khóc mà lòng đau như xé.
Đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, lại gặp một người cha vô trách nhiệm đến vậy đúng là bi kịch.
Nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ hóa ra chỉ là một trò cười.
Vương Nghi nghe tôi nói mà không nhận ra giọng điệu đã đổi khác, vẫn làm nũng như mọi khi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Má ơi, con không có ý đó đâu.”
“Nhưng má nghĩ mà xem, ba giờ cũng lớn tuổi rồi, dù gì trong người con cũng chảy một nửa dòng m.á.u của ba.”
“Thù oán có sâu đến đâu, cũng đã qua bao nhiêu năm rồi, nên tha thứ được thì nên tha thứ mà, đúng không má?
Còn về… mẹ Tống… à không, dì Tống, thật ra bà ấy cũng rất tốt.
Ngày xưa giành ba với má, cũng là vì lo cho anh Thư Trạch với em Thư Vi không có ba.
Sau này, bà ấy cũng từng xin lỗi con, mua quà cho con, đối xử với con như con ruột vậy đó.
Chuyện cũ thì cứ để nó qua đi đi má, má giờ cũng lớn tuổi rồi, hà tất phải níu kéo mãi mấy chuyện nhỏ nhặt đó làm gì nữa?”
Nghe con gái nói thế, tôi chỉ cảm thấy… buồn cười.
Người cha từng ngoảnh mặt bỏ rơi nó không chút luyến tiếc, từng khiến nó ôm tôi khóc đến nghẹt thở, giờ chỉ vì mấy món quà, vài lời giả dối lại có thể xóa sạch ân oán ngày xưa?
Tôi gạt tay nó ra, lạnh lùng nói:
“Vương Nghi, trong mắt con, việc má không tha thứ cho Thiệu Văn Thanh và Tống Thiều Hoa… là má đang vô lý?”
Nó gật đầu, vẻ mặt không một chút do dự:
“Thì đúng mà! Lúc đó con còn nhỏ, giờ lớn rồi nên quên gần hết rồi.”
“Giờ con nhắm mắt lại, trong đầu toàn là ký ức đẹp về ba hồi bé. Ba thương con lắm, ngày đó mình vui biết bao nhiêu.”
“Nên má à, con cũng hy vọng má có thể quên hết, mình lại làm một gia đình như xưa. Dì Tống thật sự rất tốt, biết đâu má và dì còn có thể làm chị…”
Bốp!
Nó chưa nói hết, tôi đã tát một cái thật mạnh vào mặt nó.
Nó hét lên, lập tức bật dậy, ôm má, giận dữ hét:
“Má bị gì vậy! Sao tự nhiên đánh con? Má như vậy, khó trách ba lại thích một người dịu dàng nết na như mẹ Tống!”
Nói xong, nó òa khóc chạy vào phòng.
Con rể và Xảo Xảo cũng cuống quýt theo sau, vội vã dỗ dành.
Cửa phòng không đóng, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện vọng ra:
“Già rồi lú lẫn”…
“Có chút chuyện cũng nhớ cả đời”…
“Bà già khó tính”…
“Phiền c.h.ế.t đi”…
Toàn bộ những lời ấy, đều là do đứa con gái tôi yêu thương nửa đời người thốt ra.
Khoảnh khắc đó, lòng tôi thật sự… nguội lạnh.
Tôi đứng dậy, vào phòng thu dọn hành lý, thoát khỏi nhóm chung cư trong điện thoại.
Vương Nghi và chồng đã làm lụng nhiều năm, nhưng giá nhà ở Đế Đô quá cao, nên mỗi tháng bọn nó vẫn phải trả nợ ngân hàng.
Tôi xót con, dồn toàn bộ tiền hưu trí trợ cấp cho tụi nó, còn gánh luôn khoản trả góp nhà mỗi tháng.
Chi phí điện nước, tiền ăn uống hằng ngày, cả tiền học thêm của Xảo Xảo, đều là tôi trả.