Anh ta và Tống Thiều Hoa đi sát bên nhau, cùng bước vào một cửa hàng thời trang, vừa hay chạm mặt tôi.
Thiệu Văn Thanh nhìn thấy tôi thì ánh mắt tránh né rõ ràng.
Còn Tống Thiều Hoa, vẫn với nụ cười nhếch môi quen thuộc đầy đắc ý, bước thẳng về phía tôi như thể lần đầu gặp mặt, vẫn đáng ghét như xưa.
“Vương Nhược Thục, bà mà cũng đi mua quần áo à?”
Bà ta không thèm giấu đi cái vẻ châm biếm của mình, ánh mắt từ trên xuống dưới đảo qua người tôi, rồi lắc đầu, tỏ vẻ vì tốt cho tôi mà nói:
“Bà nói xem, suốt ngày ở nhà trông cháu, dọn dẹp nhà cửa, mua quần áo đẹp làm gì chứ? Có thời gian đâu mà mặc đẹp làm gì?”
“Hay là… bà gần đây để ý ông nào, muốn ăn mặc đẹp một chút để phát triển tình cảm?”
Miệng thì mỉa mai, giọng lại đủ lớn để ai cũng nghe thấy.
Rất nhanh, những người mua sắm xung quanh đều bắt đầu nhìn về phía chúng tôi.
Đối mặt với cái gọi là “tiểu tam già” này, tôi chẳng cần khách khí.
Chờ ánh mắt xung quanh tập trung đủ nhiều, tôi liền bật cười, nói lớn:
“Làm sao tôi có thể so được với bà chứ?”
“Chồng mới chết, chưa đầy một tháng, bà đã ôm hai đứa con nhà mình nhảy vào lòng chồng tôi. Tài nghệ như bà, bao năm rồi tôi học cũng không nổi.”
Người lớn tuổi trong cửa hàng, nghe đến đây đã hiểu đại khái.
Không cần nói rõ, ai cũng đoán được ẩn ý bên trong.
Một người mới vào cửa còn bàng hoàng thốt lên:
“Ồ, thì ra là tiểu tam lâu năm thật à?”
Tống Thiều Hoa mặt đỏ bừng. Thiệu Văn Thanh lập tức xông lên, gắt:
“Vương Nhược Thục! Bà đừng quá đáng!”
Tôi cười lạnh, chỉ tay về phía anh ta, nói với những người xung quanh:
“Đây, đây chính là người năm xưa bị tiểu tam dụ dỗ. Nghe người ta bảo con cái không có cha, liền lập tức vứt luôn con gái ruột, chạy đi làm cha người khác.”
“Đến giờ con cái bà ta vẫn không theo họ mình, anh ta cũng chẳng quan tâm.Thế có phải là cao thượng quá không?”
Hai đứa con của Tống Thiều Hoa đến giờ vẫn mang họ Dư, gọi Thiệu Văn Thanh là “chú”.
Đó là cái gai trong lòng anh ta bao năm nay và đã bị tôi vạch trần ngay trước mặt mọi người.
Thiệu Văn Thanh mặt mày tái mét, nhưng tôi nói đâu có sai, anh ta chỉ có thể tức tối trừng mắt, không phản bác nổi.
Xung quanh lại vang lên tiếng cười nhạo:
“Đúng là đội nón xanh còn chạy đi làm cha thiên hạ.”
Tống Thiều Hoa không chịu nổi nữa, giận đến run người, nói chẳng lại tôi, đành kéo tay Thiệu Văn Thanh định rời đi.
Nhưng đời đúng là trớ trêu đúng lúc đó, tan làm.
Vương Nghi xuất hiện trong trung tâm thương mại, vừa vặn chạm mặt Tống Thiều Hoa.
“Mẹ Tống, mẹ sao vậy?”
Thấy sắc mặt bà ta không ổn, Vương Nghi vội vàng hỏi.
Tống Thiều Hoa vừa rồi còn hằm hằm, giờ nhìn thấy Vương Nghi thì lập tức ưỡn thẳng lưng, giả vờ đáng thương, nói với tôi:
“Mẹ con vẫn còn giận cô… cũng tại cô cả, không nên để con tới dự sinh nhật mình…”
Vừa nói, bà ta vừa cúi đầu, gương mặt đầy u uất, vô cùng uất ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Nghi ngẩng đầu nhìn tôi, có lẽ sáng nay còn mang sẵn cơn giận, nên chẳng hề kiêng dè gì, nắm tay Tống Thiều Hoa, kéo bà ta lại gần tôi, rồi cao giọng:
“Má, má có cần cứ giận dỗi mãi không?”
“Má nhìn mẹ Tống xem, dịu dàng, tốt bụng.”
“Còn má thì suốt ngày hở chút là cáu gắt, đàn ông ai mà không thích người dịu dàng tốt bụng!”
…
Đúng là… con gái tôi sinh thật tốt với tôi.
Những lời đó, đúng như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim tôi.
Vì vậy, tôi giơ tay, không chút do dự, tát mạnh cô ta một cái.
Đứa con tôi dứt ruột sinh ra, sao có thể biến thành một lưỡi d.a.o găm chĩa mũi nhọn trở lại đ.â.m vào chính tôi?
Thật nực cười.
“Má, má lại đánh con?”
Nó ôm má, tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi lạnh lùng nhìn nó.
Trái tim từng vì nó mà đau đớn, giờ chỉ còn giận dữ, rồi từ từ trở nên lạnh băng.
Sự bình tĩnh sau cùng của tuyệt vọng khiến tôi nhận ra: người trước mặt này xa lạ đến mức tôi không còn nhận ra nó là con mình nữa.
Một đứa con xa lạ thế này, tôi không cần.
Tôi đưa tay đẩy nó một cái, đẩy nó về phía Tống Thiều Hoa và Thiệu Văn Thanh.
“Nếu con thích họ hơn, thì từ nay cứ gọi họ là ba mẹ.”
“Má không có phúc làm má con nữa, và cũng không muốn tiếp tục làm má con nữa.”
Nó như bị tôi chọc cười, liền khoác tay Tống Thiều Hoa, cố tình lớn tiếng:
“Không muốn làm thì thôi!”
“Con cũng chẳng muốn có người má lúc nào cũng thất thường, dễ nổi nóng như má!”
“Mẹ Tống hiền lành, dễ thương như vậy, hôm nay con sẽ đến nhà mẹ Tống ăn cơm, một nhà vui vẻ hòa thuận, khác hẳn má suốt ngày bới móc quá khứ, sống mãi trong hằn học!”
Nó vung tay quá mạnh, làm rơi một vật từ túi ra đất là chứng minh nhân dân.
Tôi nghe tiếng động, theo phản xạ cúi nhìn.
Mặt sau quay lên, ảnh chụp có vẻ là mới chụp, mắt tôi lập tức dừng lại ở dòng tên Thiệu Nghi.
Vậy là...
Đứa con tôi từng nâng như trứng, hứng như hoa, đã sớm lén lút đi đổi lại họ Vương thành họ Thiệu.
Thiệu Nghi thấy tôi nhìn, có phần chột dạ, gãi gãi mũi, ấp úng giải thích:
“Chỉ là một cái họ thôi mà. Từ xưa đến nay, con cái đều theo họ cha.”
“Ba không có đứa con nào mang họ mình, má là phụ nữ thì không sao, chứ không thể để ba tuyệt hậu được, đúng không?”
“Trời ơi, chỉ là đổi họ thôi, má có cần làm lớn chuyện vậy không?”
Càng nói, Thiệu Nghi càng khó chịu.
Dù tôi chẳng nói lời nào, nó vẫn tỏ ra bực bội, mất kiên nhẫn.