Nó nói hai mẹ con là tất cả của nhau, là người thân duy nhất của nhau.
Nó nói muốn mang họ tôi, gọi là Vương Nghi.
Bây giờ, nó đã là Thiệu Nghi.
Nghĩa là sợi dây cuối cùng liên kết giữa tôi và nó, cũng đứt rồi.
Tôi phất tay, giọng bình thản:
“Không sao, con thích mang họ gì cũng được. Không liên quan đến má nữa.”
Bởi vì, tôi thật sự… đã quyết định không cần đứa con gái này nữa.
Trên đường về, tôi lập tức chặn toàn bộ liên lạc với Vương… à không, là Thiệu Nghi.
Hoàn toàn cắt đứt mọi kết nối.
Tôi nhìn lại sổ tiết kiệm, rồi nhìn khoản lương hưu vừa mới nhận đầu tháng, không do dự lên mạng đặt một tour du lịch nhỏ gọn, tinh tế.
Bao nhiêu năm qua, cuộc đời tôi chỉ xoay quanh Thiệu Nghi, cả đất nước rộng lớn này, tôi còn chưa từng đi qua một mảnh nào.
Trước đây nó hay nói:
“Đợi lớn rồi sẽ đưa má đi chơi.”
“Đợi tốt nghiệp xong.”
“Đợi có việc làm.”
“Đợi cưới chồng, sinh con.”
“Đợi con lớn thêm chút…”
Nhưng tôi đã đợi hết lần này đến năm khác, vẫn chưa bao giờ đợi được cái ngày nó đưa tôi đi chơi.
May thay giờ tôi có thể đi một mình.
Tự mình ngắm núi non, tự mình nhìn biển rộng, trong đoàn còn có người nói chuyện rất hợp.
Tôi tạm gọi cô ấy là chị Mai.
Chị Mai cũng giống tôi, cả đời lo toan vì gia đình, ước mơ nhỏ nhoi chỉ là được chồng con đưa đi du lịch.
Thế nhưng, mong muốn nhỏ ấy lại bị mắng là không biết điều, rằng già rồi thì nên ở nhà trông cháu, đừng ham vui, không biết xấu hổ.
Chị Mai tổn thương, gom hết tiền tiết kiệm bao năm, chặn hết người nhà, rồi tự mình lên đường.
Chúng tôi tâm đầu ý hợp, trải qua hành trình vô cùng vui vẻ.
Trước khi chia tay, cả hai còn trao đổi liên lạc, hẹn lần sau cùng đi du lịch tiếp.
Dĩ nhiên, đời mà vui thì cũng có lúc phiền.
Trong nhóm có một ông già hơn tôi một tuổi, vợ ông ấy mất đã nhiều năm, con cháu đông đúc, sống cũng không tệ.
Ông ta bảo, nhà không có phụ nữ, dù đầy đủ vẫn cảm thấy cô đơn.
Biết tôi từng ly hôn, mắt ông ta sáng rỡ lên, nói là muốn “góp gạo thổi cơm chung” rằng sau này sẽ đưa hết tiền tiết kiệm cho tôi giữ, chỉ cần tôi nấu cơm, giặt đồ, dắt ông ta đi dạo, thi thoảng giúp con cái ông ta trông cháu “rất nhẹ nhàng.”
Tôi chẳng muốn quan tâm, nhưng ông ta lại đuổi theo tận cửa nhà.
Tôi vừa kéo vali về đến nơi, còn chưa kịp dọn đồ, đã thấy ông ta đứng trước cửa, tay cầm bó hồng đỏ chót.
“Nhược Thục à, bà xem hai ta tuổi xấp xỉ nhau, tôi góa vợ, bà ly hôn, hay là về sống với nhau đi?”
“Tiền tiết kiệm tôi đưa hết cho bà.”
“Cháu con có người lo, bà chỉ cần chăm tôi, nấu cơm giặt giũ, rảnh thì cùng tôi đi dạo, thi thoảng trông cháu giúp con cái một chút nhẹ nhàng lắm…”
Tôi hít sâu một hơi.
Nếu tôi còn trẻ hai mươi tuổi, tôi đã vác cây lau nhà phang cho ông ta một trận.
Nhưng giờ già rồi, sợ chưa kịp phang thì gãy luôn cái lưng mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, tôi gọi ngay cho bảo vệ, bảo họ tới đuổi người.
“Nhược Thục, sao bà tuyệt tình vậy?”
“Chẳng lẽ bà không thích tôi sao?”
“Tôi tuy sáu mươi mấy, nhưng còn phong độ lắm!”
“Ra ngoài cũng có thể nở mày nở mặt. Bà không cô đơn sao?”
Vừa bị kéo đi, ông ta vừa gào lên.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi, xách túi rác trong tay, ném thẳng vào người ông ta.
Đúng lúc ấy Thiệu Nghi bước vào khu nhà, vừa hay nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng.
“Má? Má đang làm gì ở đây vậy?”
Nó bước nhanh về phía tôi.
Tôi vừa đi du lịch ba tháng, cả người thảnh thơi, còn mập ra mấy ký.
Còn nó thì tiều tụy thấy rõ, gầy sọp đi nhiều.
Tôi không trả lời.
Nó đi tới, nhìn ông già kia còn đang bị đẩy đi, như bừng tỉnh điều gì đó, chỉ thẳng vào tôi hét:
“Má bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn tìm bạn đời? Má không biết xấu hổ à?”
Ánh mắt đầy khinh miệt, giọng nói giận dữ cực độ.
Rồi nó rút ví ra, dùng túi xách đánh ông ta:
“Cút đi! Má tao mà mày cũng dám mơ tưởng?”
“Má tao già như vậy rồi mà mày còn muốn, tám chín phần là vì tiền của má tao rồi! Má tao ngu lắm mới dính vào mấy lão già như mày!”
Sau khi đuổi được ông ta, nó quay sang nhìn tôi, chỉ vào khu chung cư sau lưng tôi, nói tiếp:
“Thế nào? Không nghe điện thoại, lặng lẽ dọn ra ngoài sống, còn thuê nhà riêng, sống phè phỡn quá nhỉ?”
Nó nghiến răng nghiến lợi, rồi lại tiếp tục:
“Má thì hay rồi, buông tay khỏi mọi việc, chơi bời ba tháng trời, má có biết ở nhà con khổ thế nào không?”
“Con vừa đi làm, vừa trông con.”
“Bận đến mức sắp phát điên.”
“Còn má? Má chỉ biết gây rối, để con gánh hết mọi thứ à?”
“Không nấu cơm, không dọn dẹp, chạy ra ngoài rong chơi, lại còn dính dáng đến ông già này nữa, má đúng là ‘người mẹ tuyệt vời’ của con đấy!”
Giọng điệu nó đầy mỉa mai.
Tôi nhìn nó, ánh mắt lạnh như băng:
“Lần trước tôi đã nói rõ rồi.”
“Cô đã chọn Tống Thiều Hoa, thì sau này cứ làm con bà ta. Còn tôi không có phúc làm má của cô, cũng không muốn làm má cô nữa.”
“Còn cái đống chuyện nhếch nhác trong nhà cô, không phải nghĩa vụ của tôi. Hiểu chưa?”
Nghe tôi nói, nó như chợt hiểu ra tôi lần này thật sự không còn quay đầu nữa.
Thế nhưng nó vẫn gắt lên:
“Má nói cái gì mà không phải má con?”
“Má quên con là do má sinh ra à? Con từ bụng má chui ra đó! Má đừng có quên!
“Má về nhà lẹ đi, nhà còn một đống việc!”
“Nhà đó trước giờ là má trả tiền vay hàng tháng, tiền nước tiền điện gì cũng là má lo!”