Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 198: Hội nghị diễn ra. Taka xuất hiện



Ngày diễn ra hội nghị…

Một bàn tròn lớn bằng gỗ đen đặt chính giữa gian sảnh hội nghị, cờ các làng treo ngay ngắn sau lưng từng đoàn.

Mifune bước lên bục chủ tọa, áo giáp trắng bạc phủ qua vai. Đôi mắt già dặn của ông lướt qua từng khuôn mặt đang chờ.

Ghế Konoha, Naruto ngồi chính giữa, Kakashi, Inoichi và Shikaku ở đằng sau.

Ghế Làng Cát, Gaara khoác áo Kazekage, Temari, Kankuro và một Jonin lặng lẽ ngồi sau.

Làng Đá, Tsuchikage Ōnoki hơi cúi lưng, Kurotsuchi và Akatsuchi chỉnh tề hai bên.

Làng Sương Mù, Mei Terumi giữ dáng nghiêm túc, Ao và Chōjūrō ngồi cạnh.

Mifune dừng ánh mắt trên từng đoàn, giọng bình thản vang khắp sảnh:

“Hội nghị này… chỉ cho phép trưởng đoàn đại diện cùng ba cố vấn đi vào. Mọi người có mặt tại đây đều hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc gặp.”

Ông liếc nhanh Naruto, ánh nhìn nhẹ khẽ dừng lại nửa nhịp, rồi chuyển sang Gaara, Mei, và Ōnoki.

“Đại diện Konoha: Uzumaki Naruto – Hokage Đệ Lục dự bị.”

Mei Terumi nghe đến đây thì ánh mắt lướt qua, nhất thời ánh sáng tỏa ra.

“Namikaze Naruto… Tia Chớp Vàng Đệ Nhị.”

Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát Naruto. Mái tóc vàng, ánh mắt xanh kiên định, nét mặt lạnh hơn những gì tin đồn kể.

“Không hổ danh con trai Namikaze Minato. Đúng là đẹp trai giống cha…”

Mei hơi cong môi, nhưng ánh mắt sớm trầm xuống.

“Chỉ tiếc… nhỏ tuổi hơn mình không ít, nghe nói còn có ba cô bạn gái.”

Nàng hạ mi mắt, khẽ thầm hô đáng tiếc, rồi ánh nhìn chuyển sang người bên phải Naruto.

Kakashi Hatake. Mái tóc bạc, mặt nạ che nửa gương mặt, mắt lười biếng như thể chẳng hứng thú gì.

“Hatake Kakashi… nghe đồn mặt thật còn khiến nhiều nữ nhẫn giả xin theo về Konoha nhưng sự thật thì chưa được kiểm chứng. Có điều với nét khuôn mặt kia… có lẽ…”

Kakashi cảm nhận được luồng ánh nhìn sắc bén lạ lẫm nhưng không kém phần quen thuộc, sống lưng hơi lạnh.

Một giọt mồ hôi vô hình lăn dọc thái dương.

“Đừng… đừng lại là ánh mắt ấy…”

Mei nhếch môi khẽ cười, mắt không rời Kakashi chút nào.

Kakashi khẽ chỉnh cổ áo, lưng dựng lên căng thẳng.

Ở góc bàn, Shikaku liếc Inoichi, khẽ thở ra:

“Lần này… Kakashi thảm rồi.”

Ở phía Làng Đá, Kurotsuchi ban đầu ngồi im. Nhưng khi Naruto ngẩng đầu nhìn Mifune, mắt cô chớp một nhịp, rồi sáng rỡ như đứa trẻ thấy món đồ chơi mới.

“Đúng là… đẹp trai thật… nhìn gần còn khác hẳn hình vẽ.”

Kurotsuchi khẽ nghiêng người, thì thầm với Kurotsuchi:

“Ông nội… cậu ta trông… dễ nhìn thật.”

Ōnoki nhíu mày, khẽ hừ một tiếng:

“Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn trong cuộc họp.”

Lúc này, Mifune tiếp tục:

“Đại diện Làng Cát: Kazekage Gaara.”

Gaara khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

“Đại diện Làng Đá: Tsuchikage Ōnoki.”

Ônoki thở khẽ, cằm hạ thấp.

“Đại diện Làng Sương Mù: Mizukage Mei Terumi.”

Mei khẽ vuốt tóc, nụ cười nhạt hiện trên môi.

Mifune thẳng người, giọng vững như thép:

“Thiết Quốc là quốc gia trung lập. Tại đây, mọi tranh chấp sẽ tạm gác. Ai rút vũ khí trước, lập tức trở thành kẻ thù của toàn hội nghị.”

Ông ngưng một giây, mắt dõi thẳng vào tâm bàn tròn.

“Với tư cách chủ nhà, ta tuyên bố… tất cả đại diện đã có mặt đầy đủ.”

Một hơi thở nặng lặng trôi qua sảnh.

Mifune nâng cằm lên, giọng vang rõ:

“Thiết Quốc chân thành chào mừng các vị. Hội nghị… chính thức bắt đầu.”

Mifune nhìn quanh bàn tròn, giọng bình thản vang lên:

“Hội nghị này được Làng Sương Mù khởi xướng. Mizukage-dono, mời cô phát biểu trước.”

Mei hơi nghiêng đầu, mái tóc đỏ buông xuống vai, ánh mắt xanh lướt qua từng đại diện.

“Như tất cả đều biết, Akatsuki không còn chỉ là tổ chức săn tiền thưởng. Mục tiêu thật sự của chúng là thu thập Vĩ Thú.”

Gaara im lặng, ánh mắt tối đi.

Mei tiếp tục, giọng không cao nhưng rõ từng chữ:

“Jinchūriki của Làng Sương Mù đã bị chúng phục kích. Nếu không có biện pháp triệt để, sớm muộn gì tất cả chúng ta cũng sẽ mất quyền kiểm soát Vĩ Thú.”

Nàng quét mắt sang Gaara, rồi Naruto:

“Ta không phủ nhận mỗi làng đều có phương pháp bảo vệ riêng. Nhưng từng làng đối phó riêng lẻ sẽ chỉ dẫn đến kết cục duy nhất – Akatsuki lần lượt bẻ gãy từng nơi một.”

Mei đặt tay lên mặt bàn gỗ đen, ánh mắt kiên định:

“Vậy nên ta đề xuất, trước hết, tất cả chúng ta phải xác nhận chính xác số Vĩ Thú đang bị Akatsuki khống chế, và chia sẻ toàn bộ tin tình báo có được.”

Mifune gật nhẹ, ánh mắt nghiêm nghị.

“Mizukage nói rất đúng. Trước khi quyết định đối sách, cần sự minh bạch thông tin.”

Gaara khẽ hít một hơi, mắt dừng trên Mei.

Naruto vẫn lặng im, ánh nhìn sâu thẳm không gợn sóng.

Mei đặt tay lên mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh:

“Ngoài ra, Jinchūriki Lục Vĩ của chúng tôi bị tấn công vài ngày trước. Đội ám sát dẫn đầu bởi Sasuke Uchiha. Trong nhóm còn có Sakura Haruno.”

Không khí sảnh chao lên một nhịp.

Mei liếc Naruto, rồi nhìn thẳng Mifune:

“Cả hai… từng là shinobi Konoha.”

Tsuchikage Ōnoki nhướng mày, giọng lạnh băng:

“Vậy thì Konoha nên cho chúng ta một lời giải thích. Hai kẻ từng thuộc quân đội các ngươi đang phối hợp với Akatsuki.”

Shikaku nghiêng người, giọng bình tĩnh nhưng không lẫn vẻ nhún nhường:

“Sasuke Uchiha và Sakura Haruno hiện đều nằm trong danh sách Phản Nhẫn của Konoha. Mọi hành động của họ… không liên quan đến chúng tôi.”

Naruto ánh mắt khóa chặt Ōnoki:

“Và nếu lão định đổ mọi trách nhiệm lên đầu Konoha… cũng nên nhớ Deidara từng là người của Làng Đá.”

Sắc mặt Ōnoki hơi trầm xuống.

Naruto nói tiếp, ánh mắt không chớp:

“Hơn nữa, bản thân ta trước kia là thành viên Anbu Konoha. Ta nắm nhiều hồ sơ tình báo quan trọng, bao gồm cả những hợp đồng thuê Akatsuki thực hiện ám sát cho Làng Đá. Ta nghĩ lão không cần ta nhắc chi tiết.”

Một thoáng im lặng nặng nề.

Kurotsuchi nghiêng đầu nhìn ông nội, môi mím chặt.

Ōnoki hừ một tiếng, nheo mắt nhìn Naruto:

“Hừ. Thế hệ trẻ… chỉ giỏi vênh váo. Kinh nghiệm chiến tranh không thể thay bằng mấy trò hô hào.”

Naruto nhấc cằm, ánh mắt lạnh tanh khóa chặt lão:

“Kinh nghiệm chiến tranh?”

Cậu hơi nghiêng người, giọng dứt khoát không cao nhưng vang khắp sảnh:

“Konoha từng đối đầu Làng Mây trong đại chiến gần đây. Nếu lão cần thống kê, số lượng nhẫn giả chết dưới tay ta so với lão… chưa chắc ai hơn ai.”

Một sự im lặng nặng nề.

Gaara hơi ngẩng lên, cát sau lưng lượn nhẹ như đáp lời.

Kakashi nén thở, nhưng không xen vào.

Ōnoki khựng giây lát, mắt híp lại, khóe miệng trễ xuống:

“…Hừ.”

Không khí chao lên, căng như dây sắp đứt, trước khi Mei giơ tay đứng ra hòa giải.

“Đủ rồi.”

Tất cả ánh mắt dồn về nàng.

Mei giữ giọng bình thản:

“Chúng ta đến đây để bàn chuyện Akatsuki, không phải thi thố tự ái. Nếu cứ tranh cãi kiểu này, thì chi bằng đánh nhau đi, họp hành làm gì.”

Mifune liếc qua từng đoàn, giọng vẫn đều như thép:

“Mizukage nói đúng. Ai muốn thách đấu, có thể ra ngoài. Trong sảnh nghị sự, ưu tiên chính sự.”

Naruto không nói nữa, ánh nhìn vẫn lạnh như băng.

Gaara cúi đầu, để cát lặng xuống sau lưng.

Ōnoki hừ khẽ, nhưng không phản bác.

Không khí căng thẳng chậm rãi tan đi.

Mifune dõi mắt qua từng đoàn.

“Giờ… xác nhận số Vĩ Thú đã mất.”

Gaara đặt tay lên mặt bàn, giọng trầm thấp:

“Nhất Vĩ – bị bắt. Akatsuki đã bắt Shukaku khỏi Jinchūriki của Làng Cát.”

Mei gật đầu:

“Tam Vĩ, Tứ Vĩ, Ngũ Vĩ – đều bị Akatsuki bắt.”

Shikaku tiếp lời, giọng bình tĩnh:

“Nhị Vĩ và Bát Vĩ – Konoha từng giao chiến với quân Làng Mây. Hai Jinchūriki tử trận dưới tay Naruto. Đến nay… chưa kịp hồi sinh.”

Một thoáng im lặng nặng trĩu.

Naruto không tránh ánh nhìn ai, chỉ khẽ gật xác nhận.

Mei nói tiếp:

“Lục Vĩ – Jinchūriki đang dưỡng thương tại Làng Sương Mù. Bị đội Sasuke Uchiha tấn công nhưng may mắn sống sót.”

Ōnoki khẽ hừ một tiếng, không bình luận thêm.

Gaara ngẩng lên:

“Thất Vĩ – theo tin tình báo, vẫn đang ở Làng Thác Nước.”

Tất cả im lặng một nhịp, không gian chỉ còn tiếng gió thổi qua những cờ vải rung nhẹ.

Đúng lúc ấy, Kurama trong người Naruto khẽ gầm một tiếng.

“…Nhóc con.”

Naruto hơi thẳng lưng.

“Có một kẻ đang tới gần. Ác ý nặng… khí tức quen thuộc.”

Naruto hơi biến sắc mặt, cậu khẽ lấy tay ra hiệu cho Gaara cùng Kakashi.

Cát sau lưng Gaara khẽ động. Kakashi đặt tay lên bàn, mắt cảnh giác.

Ngay trên trần nhà, tấm gỗ lớn run lên một nhịp.

Rồi một thân hình phân nửa đen, nửa trắng thò đầu ra, miệng cười khẩy:

“Ồ… nhìn xem… một buổi tụ họp linh đình.”

Sảnh lập tức chấn động.

Temari và Ao bật dậy, tay đặt lên chuôi vũ khí.

Zetsu Đen cười lạnh:

“Một đám Kage già trẻ lẫn lộn… ngồi đây bàn cách mơ mộng cứu thế giới.”

Naruto nheo mắt, ánh nhìn lạnh như băng.

Mifune giơ tay, giọng không cần cao nhưng đanh như thép:

“Tất cả… vào tư thế cảnh giới.”

Zetsu Đen cười khẩy, nửa khuôn mặt trắng nghiêng xuống quan sát từng người.

“Các ngươi thật sự nghĩ… chỉ cần ngồi đây bàn bạc, Akatsuki sẽ run sợ sao?”

Gaara siết nắm tay. Cát sau lưng tụ thành một lớp phòng thủ dày đặc.

Mei hạ giọng lạnh băng:

“Ngươi đến đây để khoác lác?”

Zetsu Trắng nghiêng đầu, giọng nhẹ bẫng:

“Chỉ là truyền lời.”

Naruto không chớp mắt, khí thế tỏa ra lạnh như thép:

“Lời gì?”

Zetsu Đen cười sâu hơn:

“Chúng ta đã thu thập đủ sức mạnh để chấm dứt thời đại các ngươi. Tất cả kháng cự… chỉ làm các làng thêm mất mặt.”

Mifune trầm mặt, tay không rời chuôi kiếm:

“Thu thập đủ sức mạnh… nghĩa là Vĩ Thú.”

Zetsu nghiêng đầu, giọng trầm hạ xuống:

“Vĩ Thú… tất cả đều sớm thành của Akatsuki. Còn các ngươi…”

Hắn quét mắt qua Gaara, Mei, Ōnoki rồi dừng lại lâu hơn ở Naruto.

“…sẽ quỳ gối dưới chân kẻ duy nhất có quyền định đoạt vận mệnh Nhẫn giới.”

Ōnoki khẽ hừ, tay run nhẹ trên thành ghế:

“Nói đủ chưa, thứ ký sinh bẩn thỉu.”

Naruto nghiêng đầu, mắt xanh lạnh lẽo:

“Nếu ngươi nghĩ một màn chào hỏi rẻ tiền đủ làm ai sợ, thì sai rồi.”

Mei giơ tay, ánh nhìn sắt lại:

“Báo với kẻ các ngươi tôn sùng: Làng Sương Mù… sẽ không nhượng bộ.”

Zetsu Đen khẽ cười, nửa mặt trắng lạnh tanh:

“Rồi các ngươi sẽ hối hận.”

Hắn rút đầu lại, cơ thể lún xuống trần, biến mất như chưa từng tồn tại.

Trong sảnh chỉ còn lại gió lạnh thổi qua cờ các làng, và tiếng thở nặng nề của từng người.

Sảnh nghị sự vẫn còn vang vọng hơi lạnh sau khi Zetsu biến mất.

Bỗng Zetsu Trắng trồi lên từ nền đá, giọng nhẹ bẫng:

“À, còn quên chưa nói…”

Tất cả lập tức đưa tay lên tư thế phòng thủ.

Zetsu nhìn quanh, nửa mặt trắng nở nụ cười kỳ quái:

“Sasuke Uchiha… đang ở rất gần.”

Một giây sau—

ẦMMMM!

Tiếng nổ chấn động làm cả hội trường rung lên.

Bụi bốc cao ngoài cửa chính. Mifune rút kiếm, mắt nghiêm lại.

Shikaku cau mày:

“Bọn chúng muốn phá tan buổi họp.”

Zetsu cười khẩy, lún xuống sàn biến mất.

Gaara không nói, cát sau lưng cuộn thành tấm chắn khổng lồ.

Naruto bước nhanh ra hành lang, áo choàng trắng phất mạnh. Các Kage và đoàn hộ tống nối bước theo sau.

Cổng Thiết Quốc đã sụp một góc, samurai nằm rải rác. Đứng trước cổng là Sasuke, kiếm hạ thấp. Phía sau, Suigetsu vác thanh Kubikiribōchō, Jūgo siết nắm tay, còn Sakura lặng lẽ nhìn thẳng về phía Naruto.

Sasuke nâng mắt Sharingan đỏ rực, cười nhạt:

“Chúng ta lại gặp mặt… Namikaze Naruto… à không… phải nói là… Hokage Đệ Lục.”

Naruto không chớp mắt, ánh nhìn lạnh như băng.

Sasuke hạ giọng khinh bỉ:

“Nhưng rất nhanh thôi. Vì Konoha… sẽ do chính ta hủy diệt.”

Naruto lạnh lẽo nói:

“Đầu hàng đi.”

Sasuke nheo mắt, môi nhếch lên.

“Nếu không…”

Ánh mắt Naruto trầm hẳn, giọng thấp như lưỡi dao cắt:

“…ta sẽ khiến các ngươi hối hận.”

Suigetsu bật cười nhạt:

“Nghe xem, nói cứ như Hokage thật sự.”

Mei bước ra, mái tóc đỏ rủ xuống vai, mắt xanh nheo lại quan sát Sasuke.

“Quả nhiên… tộc Uchiha sinh ra toàn mấy kẻ đẹp trai.”

Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn nàng trở lại lạnh lẽo.

Mei nhấc cằm, tay kết ấn nhanh như chớp.

“Dù vậy… đẹp cũng không cứu được các ngươi.”

Một luồng dung nham đỏ rực phun thẳng ra mặt đất, bốc khói dày đặc, chặn kín lối vào hành lang.

Sasuke lùi một bước, mắt Sharingan nheo lại.

Naruto không chớp mắt, cát của Gaara đã bắt đầu cuộn quanh hai người.

Hơi nóng từ dung nham của Mei phả lên mặt đội Taka.

Sasuke nghiêng đầu, mắt Sharingan lạnh băng:
“Các ngươi nghĩ mấy chiêu dọa dẫm này giữ được ta sao?”

Naruto bước thêm một nhịp, tay đặt lên chuôi kiếm:
“Không phải dọa. Là tuyên án.”

Jūgo rít khẽ, vai phồng lên, chakra bùng nổ thành lớp giáp xương. Nhưng trước khi hắn kịp xông lên, cát của Gaara cuộn thành cột, siết ngang hông.

Kankuro nhảy xuống từ mái, điều khiển rối Karasu vươn dây thép chằng quanh tay Jūgo.

Kakashi đứng sau lưng, mắt Sharingan hạ thấp:
“Nhích thêm nửa bước… ta cắt đứt cổ ngươi.”

Sát khí đè nặng hành lang.

Sakura lướt ngang, bàn tay sáng chakra đập thẳng xuống đất, tạo một khe rạn lớn. Nhưng Kurotsuchi đã bẻ góc lao tới, một tay kết ấn, đất đá trồi lên khóa chân Sakura tại chỗ.

“Ngươi nghĩ chỉ mình Konoha mới có Kunoichi giỏi?”

Sakura nghiến răng, ánh mắt sắc lại, siết chặt nắm đấm, lớp đất đá trói chân rung lên rạn nứt.

Kurotsuchi hạ thấp trọng tâm, tay kết ấn nhanh như chớp.

Rắc…

Đất nứt toác dưới chân Sakura. Một cú giật mạnh, cô nhấc cả bắp chân lên, đạp thẳng về trước.

ẦM!

Mảng đá khóa chân vỡ thành bụi mịn. Sakura lao lên, nắm tay sáng lóa chakra.

“Tất cả chỉ biết núp sau cái danh làng lớn!”

Kurotsuchi vươn tay chạm đất, tảng đá dày trồi lên chặn đòn.

ẦMMM!

Cú đấm xuyên qua đá, đẩy Kurotsuchi lùi ba bước, vai ê buốt.

Sakura không để cô kịp thở, gập khuỷu tung cú chỏ ngang.

Kurotsuchi xoay nửa người, khuỷu tay đập ngược, hai cú va chạm tóe tia lửa.

Hai cô gái lùi ra, mắt đều lạnh băng.

“Ta không cần danh xưng shinobi của Konoha.” Sakura giọng trầm.

“Và ta…” Kurotsuchi nghiêng đầu, mắt lóe tia sát khí. “…cũng không cần danh nghĩa Tsuchikage tương lai để hạ ngươi.”

Họ đồng thời lao vào nhau.

Mỗi cú đấm, mỗi nhịp va chạm đều rung mặt đá nền, bụi trắng tung lên từng đợt.

Không ai nhường ai nửa tấc.

Sakura gập khuỷu tay, đỡ cú chỏ của Kurotsuchi, bụi đá tung lên phủ kín hành lang.

Kurotsuchi lùi nửa bước, tay kết ấn chớp nhoáng:

“Doton – Ganchūrō no Jutsu (Thổ Độn – Nham Trụ Thuật)!”

Mặt sàn rung mạnh. Hàng loạt trụ đá cao bằng người bật lên, vây chặt Sakura bốn phía.

Sakura bật lên đỉnh cột, mắt lạnh tanh:

“Đừng tưởng vài trụ đá giữ nổi ta!”

Chakra dồn quanh bàn tay.

XOẸT!

Một cột đá bị cắt đứt lìa.

Kurotsuchi ấn tay xuống đất, mắt lóe lạnh:

“Yoton – Sekkaigyō no Jutsu (Dung Độn – Dung Thạch Tràn)!”

Dung nham đặc sệt trào lên từ kẽ đá, chảy ngang lối thoát.

Sakura hạ thấp người, tay kết ấn nhanh như chớp:

“Suiton – Suiben (Thủy Độn – Thủy Tiên Thuật)!”

Một dải nước dài uốn quanh cánh tay, quất thẳng về phía Kurotsuchi.

Bốp!

Kurotsuchi giơ tay hóa đá chặn đòn, nước văng tung tóe.

“Đến đây là đủ rồi.”

Kurotsuchi kết ấn liên tiếp, chakra trào dọc nền đá.

“Doton – Ganchūrō no Jutsu (Thổ Độn – Nham Trụ Thuật)!”

Hàng loạt cột đá mới trồi lên vây Sakura, nhưng lần này không phải để nhốt—mà để đẩy.

Sakura gầm nhẹ, tung nắm đấm phá trụ phía trước.

Nhưng đúng lúc ấy, Kurotsuchi dậm mạnh chân, một khối đá lớn bật lên sát dưới cằm Sakura.

Rầm!

Cú va đập hất Sakura văng ngược qua dãy cột, bắn thẳng ra ngoài hiên phủ tuyết.

Sương trắng tung lên mù mịt.

Sakura trượt dài trên tuyết lạnh, dừng lại, một tay chống xuống, vai run nhẹ.

Kurotsuchi giơ tay kết ấn, ánh mắt sắc lạnh:

“Không cần giãy giụa. Ngươi bị bắt.”

Nhưng đúng lúc cô bước thêm một bước, mặt đất sát bên Sakura lún nhẹ xuống.

Không khí như vỡ ra một nhịp.

Một bóng áo choàng đen, mặt nạ xoáy ốc, xuất hiện sát lưng Sakura.

Tobi.

Kurotsuchi khựng lại, đôi mắt mở lớn.

“Không thể nào—”

Tobi đưa tay chạm nhẹ vai Sakura.

“Chúng ta đi.”

Không gian quanh Sakura méo đi như mặt nước bị chọc thủng.

Vù…

Chỉ trong tích tắc, cơ thể Sakura bị hút thẳng vào xoáy không gian.

Kurotsuchi lao đến, tay chụp khoảng trống vừa biến mất:

“Chết tiệt!”