Giữa đại điện ẩm ướt của Làng Mưa, ánh sáng từ những ngọn đèn lồng yếu ớt hắt lên bức tượng đá khổng lồ. Không khí nặng như đá đè ngực.
Zetsu bước ra từ bức tường, nửa thân trắng nửa đen, giọng nói vang lên đồng thời từ hai miệng:
“Tin tình báo mới nhất.”
Đôi mắt Rinnegan của Pain khẽ mở to.
“Bốn làng lớn đã đạt thỏa thuận liên minh. Toàn bộ lực lượng chủ lực sẽ tập kết tại Thiết Quốc, sau đó tấn công thẳng vào Làng Mưa và Akatsuki.”
Konan siết chặt tay áo choàng, ánh mắt nghiêm trọng:
“Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Zetsu tiếp lời, giọng trầm hơn:
“Ước tính ít nhất năm mươi nghìn ninja. Trong đó có nhiều người thuộc đẳng cấp Kage. Họ sẽ xuất phát trong vòng mười ngày.”
Một nhịp im lặng.
Pain chậm rãi đứng dậy, tấm áo choàng Akatsuki khẽ lay động.
“Ta sẽ ra đối đầu. Nếu chúng nghĩ có thể chấm dứt Akatsuki dễ dàng, thì cứ đến thử.”
Hắn vừa bước tới bậc thang, giọng Thiên Đạo Pain vang lên lạnh lẽo:
“Chỉ cần ta xuất hiện cùng Ngoại Đạo Ma Tượng, mọi thứ sẽ kết thúc.”
Ngay khoảnh khắc đó, không gian méo đi.
Một vòng xoáy đen kịt mở ra trước lối ra.
Tobi bước ra, ánh mắt Sharingan đỏ sậm xoáy chậm.
“Đứng lại.”
Pain ngẩng lên, giọng trầm khản:
“Ngươi muốn cản ta?”
Tobi nhìn thẳng, giọng không đổi:
“Lúc này, bước ra ngoài là tự sát. Ngươi nghĩ mình bất bại, nhưng đừng quên… Akatsuki bây giờ chỉ còn vài người có chiến lực.”
Ánh mắt hắn lướt qua Konan, rồi nhìn lại Pain:
“Lục Đạo Pain, Konan, ta.”
Zetsu khẽ nói tiếp, giọng nửa trêu chọc nửa chán ghét:
“Đội Taka đã bị bắt gần hết. Chỉ còn Sasuke… mà hắn thì đang nằm chờ cấy ghép mắt.”
Konan lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng không giấu lo lắng:
“Pain, Tobi nói đúng. Đối đầu liên quân lúc này… không khôn ngoan. Kẻ địch có nhiều người không kém gì ngươi.”
Pain im lặng. Ánh mắt Rinnegan vẫn không dao động, nhưng hơi thở khẽ nặng thêm một nhịp.
Tobi bước lên một bậc thang, giọng trầm hơn:
“Rút lui lực lượng chính. Ẩn mình chờ thời. Khi Sasuke hồi phục, ta sẽ tự tay dẫn hắn quay lại phát triển lực lượng.”
Konan nhìn Pain, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
“Chúng ta không cần thắng bây giờ.”
Pain cúi đầu, tóc cam khẽ che bớt ánh mắt Rinnegan.
Một hồi lâu.
Hắn khẽ cất giọng, khàn đục nhưng rõ ràng:
“…Được.”
“Tạm thời rút lui.”
Tobi gật đầu, giọng lạnh như thép:
“Đó là quyết định duy nhất đúng lúc này.”
Konan thở ra một hơi nhẹ. Zetsu lẳng lặng lùi vào tường, giọng khẽ vọng lại:
“Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
Căn phòng chìm vào im lặng.
Trong bóng tối, ánh Rinnegan vẫn sáng lên, lạnh lẽo và chờ đợi.
—----------------------------
Mười ngày sau.
Thiết Quốc – vùng đất phủ đầy tuyết lạnh.
Trên cao nguyên trắng xóa, lều trại và hàng ngàn đuốc trải dài tới tận chân trời. Gió rét quất vào mặt từng ninja, nhưng không ai rời mắt khỏi tấm bản đồ trải trên bàn đá.
Năm mươi ngàn shinobi.
Liên quân lớn nhất lịch sử Nhẫn Giới.
Trong lều chỉ huy trung tâm, các chủ tướng tụ họp.
Mizukage Mei nhìn vào bản đồ, ánh mắt lạnh băng:
“Chúng ta không thể để thời gian kéo dài. Càng trì hoãn, chúng càng có cơ hội tái tổ chức.”
Tsuchikage Onoki khẽ hừ giọng, nhìn quanh:
“Chúng ta sẽ bao vây từ bốn hướng. Cắt mọi đường tiếp viện. Ép chúng ra mặt trận.”
Naruto đứng lặng phía cuối bàn, ánh mắt xanh lam lạnh như băng.
“Đúng. Đây là lúc kết thúc tất cả.”
Shikaku Nara rút một thanh que gỗ, chỉ lên bản đồ:
“Hướng Đông – Làng Cát chủ công, phối hợp với đội Ám Sát của Làng Sương Mù. Hướng Tây – Konoha và đội Yểm trợ của Làng Đá. Hướng Bắc và Nam – hai đạo quân đánh chặn, không để bất kỳ kẻ nào trốn thoát.”
“Đợi tín hiệu pháo hiệu đỏ… tất cả sẽ đồng loạt tổng tấn công.”
Không ai lên tiếng.
Gaara trầm giọng:
“Bao nhiêu lâu để các đạo quân vào vị trí?”
Shikaku đáp nhanh:
“Mười hai giờ.”
Naruto vuốt cằm:
“Sau khi chiếm được Làng Mưa… Akatsuki sẽ không còn chỗ ẩn nấp.”
Onoki cười lạnh:
“Hoặc chúng sẽ kéo tất cả chúng ta cùng chết.”
Mei lắc đầu, ánh mắt sáng lên sát ý:
“Dù thế nào, cũng phải chấm dứt ở đây.”
Gaara nhìn khắp lượt:
“Mọi người… chuẩn bị sẵn tinh thần.”
“Đây sẽ là trận chiến lớn.”
Ngoài lều, hàng ngàn ninja đang lặng lẽ chuẩn bị. Áo giáp, kunai, khói niêm phong, chakra khổng lồ dâng lên cuộn cuộn.
Gió bắc gào lên trên cánh đồng tuyết.
Liên quân Nhẫn Giới – lần đầu tiên – đồng lòng vì một mục tiêu duy nhất: hủy diệt Akatsuki.
Trong bóng đêm mênh mông, từng đoàn quân bắt đầu tỏa ra bốn hướng.
Thời khắc tổng tấn công đã điểm.
Hàng vạn ninja chia thành bốn cánh, chuẩn bị siết chặt vòng vây quanh Làng Mưa.
Nhưng giữa khí thế hừng hực của “liên quân lớn nhất lịch sử”, một mối lo ngại âm thầm nảy mầm.
Sự bất đồng.
Tại cánh quân phía Tây, nơi quân đội Konoha và Làng Đá phối hợp, không khí ngột ngạt hơn bất cứ trận tiền nào.
Một đội trưởng Jounin của Làng Đá ném bản đồ xuống bàn, giọng gay gắt:
“Đội của các ngươi muốn dẫn đường? Hừ… đừng tưởng Konoha có quyền chỉ huy tất cả.”
Một Anbu Konoha nâng mặt nạ, ánh mắt lạnh băng:
“Bản đồ trinh sát chính xác do chúng tôi cung cấp. Nếu không chịu phối hợp, cứ ở lại mà đợi tiếp viện.”
Tiếng kim loại rít lên khi một đội phó Làng Đá đặt tay lên chuôi kiếm:
“Đừng vênh váo. Chính các ngươi đã gián tiếp đẩy chiến tranh đến mức này.”
Không xa, một đội ninja Làng Cát và nhóm Làng Sương Mù cũng đang cãi vã dữ dội.
Một Jounin Làng Cát siết chặt tay áo, giọng khinh miệt:
“Làng Sương Mù? Những kẻ từng mượn danh đồng minh rồi đâm sau lưng.”
Ninja Làng Sương Mù cười lạnh, ánh mắt lóe lên sát khí:
“Cẩn thận cái miệng của ngươi. Hơn nửa đời ta chém kẻ Làng Cát rồi.”
Hai bên đồng loạt đặt tay lên vũ khí. Không khí rung lên sát ý.
Trong lều chỉ huy trung tâm, Shikaku cau mày khi nhận báo cáo liên tiếp về xung đột nội bộ.
Gaara lặng im một thoáng, rồi trầm giọng:
“Không thể để bọn họ tự ý động thủ. Mỗi xích mích nhỏ sẽ trở thành cái cớ để Akatsuki chia rẽ chúng ta.”
Mei siết tay:
“Ta sẽ đích thân trấn áp người của mình.”
Onoki hừ nhẹ, ánh mắt già nua hằn lên nét u ám:
“Không phải ai cũng dễ quên quá khứ. Đừng quên… bốn làng đã giết lẫn nhau hàng chục năm.”
Naruto im lặng. Đôi mắt xanh lam ánh lên tia lạnh lẽo.
“Không cần yêu cầu bọn họ trở thành bạn bè.”
Hắn ngẩng đầu, giọng trầm khàn:
“Chỉ cần bắt họ nhớ… nếu bây giờ không đoàn kết, Akatsuki sẽ nghiền nát cả bọn.”
Gaara khẽ gật đầu:
“Chúng ta phải ngăn sự hỗn loạn này lại.”
Trong bóng đêm phủ kín đồng tuyết, những nhóm ninja vẫn lặng lẽ trừng mắt vào nhau. Sát khí chưa tan.
Liên quân Nhẫn Giới, vừa mới hình thành, đã lộ ra những vết rạn mong manh.
Và không một ai quên… chỉ cần một mồi lửa, tất cả có thể sụp đổ ngay trước trận chiến lớn nhất thời đại.
Cuộc cãi vã giữa quân Konoha và Làng Đá lên đến đỉnh điểm. Một Jounin Làng Đá gầm lên:
“Ta không cần nghe lệnh của bọn các ngươi!”
Một Anbu Konoha lập tức rút kiếm:
“Ngươi muốn chết ở đây?”
Tiếng thép rít lên. Bầu không khí đông cứng.
Ngay khoảnh khắc đó—
Vút!
Một luồng gió lạnh lẽo xé qua giữa hai người.
Khi cả hai còn chưa kịp phản ứng, bóng áo choàng đen viền lửa vàng đã đứng sừng sững trước mặt họ.
Naruto.
Đôi mắt xanh lam sáng rực dưới ánh lửa đuốc. Gió bắc thổi lật mái tóc.
Cậu khẽ nâng tay.
ẦM!
Áp lực chakra khổng lồ quét ngang. Mặt đất rạn nứt. Những ninja Làng Đá và Konoha đồng loạt khụy gối, tim đập hỗn loạn.
Giọng Naruto lạnh băng:
“Ta không quan tâm các ngươi ghét nhau bao nhiêu năm.”
Cậu cúi xuống, ánh mắt xoáy thẳng vào từng người:
“Nhưng nếu còn kẻ nào muốn rút kiếm giết đồng minh trước khi Akatsuki bị tiêu diệt—”
Chakra xé gió gào lên.
“—thì cứ thử xem.”
Không một ai dám ngẩng đầu.
Ở một phía khác, sát khí cũng bùng lên khi ninja Làng Cát và Làng Sương Mù suýt rút kiếm chém nhau.
Một giây trước khi vũ khí vung xuống—
Vù.
Một cột cát khổng lồ vọt lên, quấn chặt tay hai kẻ dẫn đầu.
Gaara đứng lặng giữa gió tuyết, ánh mắt lạnh tanh.
Cát siết mạnh, khiến cả hai tái mặt.
Giọng Gaara trầm đục, như lưỡi dao chém xuống cơn phẫn nộ:
“Đây không phải nơi trút hận thù cũ.”
Cậu nhìn thẳng từng đội trưởng:
“Nếu các ngươi không thể chấp nhận hợp tác… hãy tự cắt cổ mình ngay tại đây.”
Từng tiếng gió rít qua. Không một ai dám đáp.
Gaara buông cát. Cát tan như bọt biển.
“Hoặc các ngươi học cách kề vai chiến đấu.”
Cậu quay lưng, tấm áo choàng đen khẽ lay động.
Cùng lúc này, Mizukage Mei bước lên bục cao.
Tiếng tranh cãi lác đác vẫn vang lên.
Mei giơ tay. Giọng cô dịu dàng, nhưng vang xa giữa hàng ngàn người:
“Ta hiểu.”
Mọi ánh mắt quay lại.
Mei chậm rãi nói, giọng thanh nhưng kiên định:
“Ta hiểu các ngươi oán hận nhau. Hiểu nỗi đau mất đồng đội, mất gia đình. Hiểu căm thù tích lũy qua bao thế hệ.”
Giọng cô khẽ hạ xuống, ánh mắt sáng lên dưới ánh đuốc:
“Nhưng lần này… kẻ thù không phải làng khác. Không phải những ninja đang đứng cạnh các ngươi.”
“Chúng ta chiến đấu… vì nếu thất bại, tất cả sẽ mất.”
Mei hít một hơi sâu, giọng trở nên ấm áp lạ thường:
“Hãy để thù hận lại sau lưng, ít nhất là đến khi chiến tranh kết thúc. Hãy sống sót… rồi các ngươi muốn tính sổ nhau thế nào, ta cũng không ngăn.”
“Nhưng đêm nay—”
Ánh mắt cô nhìn từng gương mặt khắc khổ dưới trời tuyết:
“—hãy coi nhau là đồng đội.”
Một nhịp im lặng rất dài.
Cuối cùng, từng tiếng thở dài nặng nề vang lên. Đám đông dần buông vũ khí.
Những mối hận không tan biến. Nhưng sát khí đã lùi đi một bước.
Trong bóng đêm phủ tuyết, bốn làng lớn lần đầu thật sự xếp hàng cùng nhìn về một hướng.
Akatsuki.
Đêm đã khuya. Gió bắc gào thét qua cánh đồng trắng xóa.
Trong đại lều chỉ huy, ánh đuốc sáng rực, phản chiếu từng gương mặt lãnh tĩnh của những người đứng đầu.
Naruto, Gaara, Mei, Onoki và các đội trưởng chiến dịch đứng quanh tấm bản đồ khổng lồ.
Shikaku Nara nghiêng người, giọng điềm đạm:
“Chúng ta sẽ tổng tấn công từ bốn hướng.”
Naruto khẽ gật đầu.
“Hướng Đông, Làng Cát phối hợp Làng Sương Mù đánh thẳng cổng chính. Đó là điểm tập trung nhiều kết giới nhất. Gaara sẽ dẫn mũi nhọn mở đường.”
Gaara đặt tay lên bản đồ:
“Lực lượng chủ công sẽ dùng Sa Thác Đại Kết Giới phá lớp phòng thủ chakra. Ta sẽ mở một hành lang ít nhất 500 mét cho đội tiên phong.”
Shikaku quay sang phía Tây:
“Konoha phối hợp Làng Đá đánh sườn trái. Mục tiêu: diệt sạch trạm trinh sát và phong ấn tuyến phòng thủ thứ hai.”
Onoki hừ nhẹ, giọng khô khốc:
“Ta sẽ đích thân chỉ huy. Đội Đá sẽ dùng trọng thạch thuật phá hạ tầng. Konoha yểm trợ cận chiến.”
Naruto nhìn thẳng Onoki, ánh mắt không hề dao động:
“Được.”
Mei nghiêng đầu, giọng dịu nhưng kiên quyết:
“Làng Sương Mù giữ vai trò nghi binh và phong tỏa tiếp viện. Chúng ta sẽ tạo sương độc, buộc chúng chia quân.”
Gaara trầm giọng:
“Hướng Bắc và Nam sẽ do đội hỗn hợp giữ chốt chặn. Không được để một tên nào chạy thoát.”
Shikaku đẩy nhẹ que chỉ vào điểm giữa bản đồ:
“Sau khi tới tháp trung tâm – nơi Lục Đạo Pain và Konan đang kiểm soát – là mục tiêu cuối cùng. Tất cả cánh quân phải đồng loạt tiến đến điểm này.”
Naruto hạ giọng, ánh mắt lạnh băng:
“Lúc ấy, ta sẽ trực tiếp đánh thẳng vào Pain.”
Onoki nhíu mày:
“Ngươi chắc chắn muốn đối mặt hắn một mình?”
“Không.” – Naruto đáp gọn. – “Ta sẽ dẫn đội tinh nhuệ nhất của Konoha. Nhưng Pain là của ta.”
Không khí trong lều nặng nề, như thể tất cả đều ngầm hiểu—
Nếu sai lầm, nửa đội quân này sẽ không trở về.
Gaara đặt tay lên chuôi hồ lô cát, giọng trầm:
“Thời điểm xuất quân?”
Shikaku ngẩng lên nhìn mọi người, giọng dứt khoát:
“Tám giờ sáng ngày mai.”
“Ngay khi pháo hiệu đỏ bắn lên, tất cả cánh quân đồng loạt áp sát.”
Mei hít sâu, giọng nhẹ như gió nhưng lạnh đến tận xương:
“Kết thúc Akatsuki… ngay tại Làng Mưa.”
Onoki khẽ cười nhạt:
“Không ai trong số chúng sẽ sống sót.”
Tiếng gió rít qua khe lều, cuốn theo hơi lạnh của đêm tối.
—-------------------------
Hai ngày sau.
Trời sương mù dày đặc, phủ kín cả thung lũng nơi Làng Mưa nằm sâu trong lòng núi đá.
Bốn cánh quân đã hoàn tất vòng vây.
Từ trên cao, những lá cờ của bốn đại làng tung bay trong gió lạnh. Dưới mặt đất, năm mươi ngàn shinobi trải dài thành một bức tường sinh lực khổng lồ.
Nhưng—
Khi trinh sát trở về, giọng họ đầy nghi hoặc:
“…Không có bất kỳ động tĩnh nào.”
Gaara khoanh tay, ánh mắt lạnh tanh:
“Không bẫy? Không khẩn trương? Không sơ tán?”
Naruto nhìn bản đồ, trầm mặc.
Mei hạ giọng:
“Bên trong làng… tất cả vẫn yên lặng. Quá yên lặng.”
Shikaku cau mày, nhìn Naruto:
“Cậu nghĩ sao?”
Naruto đăm chiêu suy nghĩ.
Một thoáng linh cảm lạnh buốt vụt qua tâm trí hắn.
Không ổn.
Nhưng… không ổn ở đâu?
Hắn nhìn bản đồ, rồi nhìn sương mù đang nuốt cả chân trời, tim đập mạnh hơn từng nhịp.
Onoki khẽ hừ giọng:
“Chẳng lẽ Akatsuki bỏ trống Làng Mưa?”
Naruto hạ giọng, ánh mắt vẫn không rời tấm bản đồ:
“…Không. Chúng đang đợi.”
“Đợi gì?” – Gaara hỏi, giọng khàn khàn.
Naruto siết chặt chuôi kiếm:
“Không biết.”
Ngày thứ ba.
Trưa.
Trời xám lạnh, gió thổi quật tấm cờ Konoha rách lả tả.
Naruto đứng trên đài chỉ huy. Ánh mắt hắn lặng như mặt băng.
Đằng sau, Shikaku khẽ gật đầu.
“Thời gian đã hết. Nếu còn chần chừ… sương mù sẽ cản trở toàn bộ tầm nhìn.”
Gaara nhìn Naruto.
“Đưa ra lệnh đi.”
Một nhịp thở dài.
Naruto nâng tay. Giọng hắn trầm thấp, lạnh đến mức vô cảm:
“Pháo hiệu.”
“Ra lệnh—”
Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt xanh lam rực lên sát ý:
“—tổng tấn công.”
ẦM!
Trời đất rung lên. Một luồng pháo hiệu đỏ rực bắn thẳng lên bầu trời xám.
Trong khoảnh khắc ấy, năm mươi ngàn ninja cùng rút vũ khí.
Bốn cánh quân như bốn con sóng khổng lồ bắt đầu đổ về trung tâm Làng Mưa.
Trong lớp sương mù dày đặc, bóng đen Akatsuki vẫn chưa lộ diện.
Nhưng không ai còn đường lui.
Đại chiến – đã chính thức bắt đầu.
Trưa ngày thứ ba.
Sau tiếng pháo hiệu đỏ rực, năm mươi ngàn shinobi đồng loạt ập vào Làng Mưa.
Sương mù tản ra từng đợt dưới áp lực chakra khổng lồ.
Hàng trăm đội tiên phong vượt qua bức tường ngoài. Các đơn vị trinh sát lập tức tản ra kiểm tra kết giới.
Nhưng điều đầu tiên khiến mọi người bàng hoàng—
Không có kháng cự thực sự.
Chỉ vài nhóm ninja canh phòng lẻ tẻ, vũ khí cũ kỹ, gần như không đủ sức trì hoãn.
Gaara đứng trên nóc một tòa nhà, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống con phố tan hoang:
“…Không có quân chủ lực.”
Mei thấp giọng nghi hoặc:
“Chúng ta bị lừa…?”
Onoki bay lơ lửng trên cao, nhìn khắp bốn hướng:
“Không. Hoặc chúng đã rút toàn bộ… hoặc chưa từng định tử thủ.”
Naruto đáp xuống đường chính, nhìn một nhóm dân thường đang quỳ sợ hãi.
Giọng cậu vang lên rõ ràng:
“Tất cả đơn vị… nghe lệnh.”
“Truy lùng mọi dấu vết Akatsuki.”
“Không được xâm phạm dân thường.”
“Bất kỳ shinobi nào chủ động hạ vũ khí, đều lập tức giam giữ nhưng cấm sát hại.”
Hàng loạt tín hiệu đồng ý vang lên qua tai nghe.
Naruto liếc qua Shikaku:
“Triển khai đội truy kích.”
Shikaku gật đầu:
“Rõ.”
Một ngày trôi qua.
Bốn cánh quân càn quét từng dãy nhà, từng đường hầm, từng kho chứa.
Đội trinh sát Làng Đá dò kết cấu hạ tầng bằng trọng thạch thuật. Đội cảm ứng Làng Cát quét chakra từ mái đến nền đất.
Mỗi báo cáo đều giống nhau:
Trống rỗng.
Không một dấu vết của Pain. Không thấy Konan. Không thấy Tobi.
Đến đêm, Shikaku nhận tin báo cuối cùng từ trinh sát. Ông hít sâu, bước đến trước mặt Naruto.
“…Toàn bộ lực lượng chủ lực Akatsuki đã biến mất. Không để lại dấu vết dịch chuyển hay thoát ly kết giới.”
Gaara bước đến, ánh mắt tối lại:
“Ngài chắc chắn?”
Shikaku khẽ gật.
“Chắc chắn.”
Naruto im lặng. Một cơn lạnh chạy dọc xương sống hắn.
Mei siết tay, giọng trầm khắc:
“…Chúng ta bị kéo vào đây… để làm gì?”
Không ai đáp được.
Trong bóng đêm, Làng Mưa rộng lớn chỉ còn lại sự tĩnh lặng rợn người.
Trận chiến lớn nhất lịch sử… khởi đầu bằng một thành phố bỏ trống.
Đêm ngày thứ tư.
Trong tòa nhà lớn nhất trung tâm Làng Mưa, ánh đuốc vàng hắt lên gương mặt căng thẳng của các chỉ huy liên quân.
Bản đồ trải trên mặt bàn gỗ. Tất cả im lặng.
Naruto khoanh tay, ánh mắt lạnh băng:
“Chúng ta đã lục soát toàn bộ địa đạo, kho vũ khí và kết giới. Kết quả vẫn như cũ.”
Gaara khẽ gật đầu:
“Akatsuki… đã rút lui sạch sẽ.”
Onoki nhíu mày, giọng khô khốc:
“Ta không tin chúng tự bỏ cả Làng Mưa. Đây chắc chắn không phải kế hoạch cuối cùng.”
Mei siết tay áo, ánh mắt u ám:
“Dù là gì, chúng ta cũng không thể ngồi chờ giữa một nơi hoang phế, lại không chắc còn bao nhiêu bẫy rập.”
Một thoáng yên lặng.
Naruto lên tiếng, giọng dứt khoát:
“Ta đề nghị không giải tán liên minh.”
Gaara ngẩng lên:
“Ý cậu là sao?”
Naruto nhìn quanh một lượt:
“Liên quân sẽ rút về từng làng để bảo tồn lực lượng. Nhưng mạng lưới tình báo vẫn kết nối 24/7. Nếu Akatsuki xuất hiện ở bất kỳ đâu, các làng sẽ lập tức tập hợp đội tinh nhuệ đến trấn áp.”
Mei chậm rãi gật đầu:
“Đây là phương án duy nhất hợp lý trong lúc này.”
Onoki nhìn Naruto, giọng già nua nhưng không giấu sự tán thành:
“Ít nhất, chúng ta vẫn duy trì được sức mạnh liên hợp.”
Gaara đặt tay lên bàn:
“Ta đồng ý. Làng Cát sẽ duy trì lực lượng tinh nhuệ sẵn sàng.”
Mei nghiêng đầu, giọng nhẹ nhưng rắn rỏi:
“Làng Sương Mù cũng vậy.”
Onoki thở dài, khoanh tay:
“Làng Đá không phản đối.”
Naruto khẽ gật:
“Tốt.”
Shikaku cất giọng đều đều, giọng bình tĩnh giữa bầu không khí u ám:
“Vậy trưa mai, toàn quân rút khỏi Làng Mưa.”
Gaara nhìn Naruto, ánh mắt nghiêm nghị:
“Và sau đó… bắt đầu truy nã toàn nhẫn giới.”
Sáng ngày thứ năm.
Dưới ánh mặt trời mờ xám, từng đoàn quân dần tập kết trước cổng thành đổ nát.
Hàng trăm tù binh canh phòng lỏng lẻo, sợ hãi chờ phán quyết.
Naruto bước ra, giọng trầm thấp, vang xa trên quảng trường:
“Tất cả ninja tù binh… nếu trước đó tự nguyện hạ vũ khí thì có thể tự do rời đi. Không ai được phép truy sát.”
Lệnh ban ra.
Hàng trăm người bật khóc. Những tù binh nhanh chóng được tháo còng, lảo đảo rời đi.
Đến giữa trưa.
Gaara, Mei, Onoki và Naruto cùng đứng trên cao, nhìn bốn cánh quân bắt đầu rút về hướng quê nhà.
Không tiếng reo hò.
Chỉ có gió bắc lùa qua phố xá hoang tàn.
Một cuộc chiến lớn… khép lại trong lặng im.
Trưa ngày hôm sau.
Tuyết đã ngừng rơi. Trên bãi đất rộng ngoài cổng Làng Mưa, các Kage lần lượt đứng trước đoàn quân của mình.
Naruto và Gaara bắt tay.
Ánh mắt Gaara bình thản:
“Tạm biệt. Nếu Akatsuki xuất hiện, hãy gửi tin ngay.”
Naruto khẽ gật:
“Nhất định. Bảo trọng.”
Bên cạnh, Temari khoanh tay, ánh mắt tinh nghịch:
“Chị không về làng Cát đâu.”
Gaara cau mày:
“Lại nữa?”
Temari nhìn thẳng vào Naruto, rồi quay sang Gaara:
“Chị muốn sang Konoha. Tạm thời làm công tác ngoại giao và… những việc khác.”
Kankuro thở dài, giọng mệt mỏi:
“Em thua rồi. Thôi kệ, để Gaara tự đi mà giải thích với hội đồng.”
Gaara nhìn chị gái, rồi liếc Naruto, ánh mắt hơi phức tạp.
“Tuỳ chị.”
Temari khẽ mỉm cười, không giải thích thêm.
Phía xa, ông cháu nhà Oonoki chuẩn bị ra về.
Kurotsuchi khoác ba lô, vẫy tay:
“Hẹn gặp lại, Naruto.”
Oonoki chỉ hừ nhẹ, giọng già nua:
“Lũ trẻ các ngươi phiền phức thật.”
Rồi ông phất tay qua loa, bay lên trời cùng đoàn quân Làng Đá.
Không khí chậm rãi dịu lại.
Mei Terumi bước đến trước mặt Naruto.
Nàng đưa tay ra, trong tay là một phong thư màu tím nhạt, niêm kín cẩn thận.
“Đây là cho Hatake Kakashi.”
Naruto nhận thư, khẽ nhíu mày:
“Có cần tôi nói thêm—”
Mei lắc đầu, giọng dịu nhưng ánh mắt lấp lánh trêu ghẹo:
“Không cần đọc. Nhưng nhớ… nhất định phải tự tay giao.”
Một thoáng gió lướt qua. Mùi nước hoa nồng nàn phảng phất.
Naruto hơi nhíu mày.
Mei mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua dãy đội Jonin Konoha đang chờ lệnh.
Khi ánh mắt dừng lại ở Kakashi, cô khẽ nháy mắt một cái, môi cong lên tinh nghịch:
“Hẹn gặp lại.”
Rồi Mei quay lưng, dẫn quân Làng Sương Mù rời đi trong im lặng.
Phía sau—
Kakashi tay đút túi, một mắt lộ ra vẻ bất lực.
Maito Gai lập tức sấn đến, giọng rền vang:
“Kakashi! Cậu… cậu lại có duyên với nữ Kage xinh đẹp à?”
Inoichi che miệng cười, Shikaku khẽ ho khan, ánh mắt đầy ẩn ý.
Genma huýt sáo:
“Hatake Kakashi… thật không hổ danh.”
Kakashi đỡ trán, giọng bình tĩnh:
“Chỉ là thư công vụ thôi.”
Gai giơ ngón tay cái, răng loé sáng:
“Dù là thư công vụ, vẫn là thanh xuân rực rỡ!”
Naruto thở dài, đưa phong thư sang Kakashi, giọng trêu ghẹo:
“Thư công vụ mà có mùi nước hoa ngọt lịm thế này, thầy tự giải quyết.”
Kakashi bất lực nhận lấy, tay còn lại kéo mặt nạ che kín hơn.
Xung quanh, tiếng cười nhỏ vang lên khắp hàng đội.
Liên quân lớn nhất lịch sử, cuối cùng cũng tạm biệt nhau—