Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 202: Kế hoạch: Lột mặt nạ Kakashi



Chiều cùng ngày.

Trên đường rút quân về Konoha, đoàn ninja Làng Lá tạm nghỉ chân gần biên giới Làng Mưa.

Gió lạnh quất qua cánh rừng trụi lá.

Naruto ngồi khoanh tay cạnh đống lửa. Xung quanh là Shikamaru, Sai, Ino, Kiba, Shino, Choji, Lee, Neji, Tenten và Hinata.

Không ai nói trước.

Kiba chống cằm, ánh mắt sáng rực:
“Này… mấy người không thấy kỳ lạ à? Cái thư Mizukage đưa Kakashi chắc chắn không phải thư công vụ.”

Ino híp mắt, giọng nghiêm túc:
“Quan trọng hơn là… nếu thầy gỡ mặt nạ thì sao? Chúng ta sẽ là những người duy nhất thấy mặt thật.”

Choji đang ăn khoai cũng dừng nhai:
“Bao năm rồi… chưa ai nhìn rõ mặt thầy Kakashi…”

Shino đẩy kính, giọng đều đều:
“Đó là một lỗ hổng thông tin nguy hiểm.”

Lee giơ nắm đấm, mắt bùng sáng:
“Nếu đó là dung nhan siêu việt, nhất định sẽ tiếp thêm sức mạnh thanh xuân!”

Shikamaru thở dài, nhìn Naruto:
“Naruto tính sao?”

Naruto im lặng. Ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn ngọn lửa.

Một thoáng sau, giọng cậu vang lên, trầm thấp:
“…Từ nhỏ đến giờ, tớ chưa thấy mặt thật thầy ấy.”

Tất cả đều đồng loạt gật đầu.

Naruto nghiêng đầu, giọng chắc nịch:
“Đêm nay, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch: lột mặt nạ Kakashi-sensei.”

Ino khẽ hỏi:
“Kế hoạch?”

Naruto nhìn quanh:
“Tớ sẽ tạo phân thân làm mồi nhử. Lee, Kiba—hai người gây rối thu hút sự chú ý. Shikamaru dùng Kagemane khống chế thầy.”

Shikamaru thở dài, giọng bất lực:
“Phiền phức… nhưng được.”

Tenten nheo mắt:
“Xong rồi ai sẽ gỡ mặt nạ?”

Naruto nhìn thẳng Ino.

Ino nhún vai:
“Coi như phục vụ nhân loại. Em sẽ làm.”

Hinata đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Nếu cần Byakugan… em…em sẽ hỗ trợ…”

Naruto khẽ gật đầu:
“Tốt. Đêm nay, khi thầy thay băng, tất cả vào vị trí.”

Kiba cười khẩy, ánh mắt sáng rực:
“Đêm nay… lịch sử sẽ được viết lại.”

Gió rít qua trại quân, làm đống lửa khẽ lay.

Mặt thật của Kakashi-sensei—

Sắp bị bóc trần.

—-------------------
Đêm buông xuống.

Trại quân Konoha rải rác ánh đuốc leo lắt.

Trong lều tạm của Naruto, Konoha 11 ngồi thành vòng tròn quanh một tấm bản đồ nhỏ.

Naruto đặt tay lên giữa bản đồ, giọng trầm khàn:
“Bắt đầu. Chúng ta không được sơ suất.”

Shikamaru hít một hơi dài, chỉ que gỗ lên góc lều:
“Đây là lều thầy Kakashi. Thường khoảng nửa đêm, thầy sẽ thay băng che mắt trái.”

Kiba chống tay cằm, cười khẩy:
“Đó là lúc hành động.”

Ino khoanh tay:
“Nhưng thầy rất cảnh giác. Nếu phát hiện người lạ, sẽ lập tức chuồn mất.”

Naruto gật nhẹ:
“Vậy nên cần phân thân làm mồi nhử. Sai, cậu có thể vẽ mực triệu hồi để hỗ trợ áp chế không?”

Sai khẽ mỉm cười:
“Được. Một con sư tử mực sẽ khóa chân thầy trong hai giây.”

Lee nghiêm giọng, giơ nắm tay:
“Tớ và Kiba sẽ bất ngờ lao ra chặn đường lui.”

Kiba híp mắt:
“Cho ta cắn rách một góc mặt nạ cũng được.”

Shino đẩy kính:
“Không cần manh động. Cứ để Ino phối hợp.”

Tenten chỉ tay lên bản vẽ phác thảo:
“Nếu Kakashi-sensei kháng cự, Shikamaru sẽ dùng Kagemane, còn Lee và Kiba đè vai. Lúc đó…”

Tất cả nhìn sang Ino.

Ino thở dài, nhe răng:
“Tớ sẽ gỡ mặt nạ. Xong.”

Hinata bối rối, đỏ mặt:
“Nếu cần… Byakugan sẽ xác nhận khuôn mặt thật sự.”

Neji gật đầu:
“Ta hỗ trợ phòng vệ, tránh người khác can thiệp.”

Naruto nhìn quanh, giọng trầm chắc:
“Sau khi mặt nạ rơi, tất cả tự tản ra ngay lập tức. Không ai được bàn tán ồn ào. Nếu thầy nổi giận, để tớ lo.”

Lee giơ nắm tay, răng lóe sáng:
“Đây sẽ là nhiệm vụ thanh xuân vĩ đại!”

Shikamaru thở dài:
“Phiền phức… nhưng coi như có chút hứng thú.”

Naruto siết tay, ánh mắt nghiêm túc:
“Nhắc lại lần cuối.”

“Phân thân dụ mồi.”
“Lee, Kiba đánh lạc hướng.”
“Sai dùng sư tử mực.”
“Shikamaru khống chế.”
“Ino gỡ mặt nạ.”
“Hinata xác nhận.”

Ánh lửa khẽ lay động.

Konoha 11 nhìn nhau, cùng gật đầu.

Trong đêm giá lạnh, một câu hỏi chưa bao giờ rời khỏi họ—

Mặt thật Kakashi-sensei… rốt cuộc là gì?

Nửa đêm.

Gió bắc rít qua trại quân phủ tuyết.

Trong căn lều nhỏ, Kakashi đang ngồi một mình thay băng che mắt trái. Đèn dầu chiếu lên mái tóc bạc và nửa khuôn mặt ẩn sau lớp vải.

Ngoài lều, Konoha 11 đã sẵn sàng.

Naruto hít sâu, giọng khẽ:
“Bắt đầu.”

Naruto tạo Ảnh Phân Thân. Phân thân nhẹ nhàng đẩy cửa lều, giọng bình thản:
“Thầy Kakashi, Tsunade-sama gửi—”

Kakashi nheo mắt, hơi nghiêng đầu:
“…Naruto?”

Ngay khoảnh khắc đó, Sai phóng ra một tấm giấy, sư tử mực đen sì hiện hình lao thẳng tới.

Kakashi nghiêng vai tránh, giọng vẫn bình thản:
“Ta biết các em đang làm gì.”

Kiba và Lee từ hai bên phóng ra, đồng loạt nhảy lên:

“Xin lỗi, thầy!”

Kiba cười khoái trá:
“Chúng em muốn thấy mặt thầy, thế thôi!”

Lee hét lớn:
“Vì thanh xuân rực rỡ!”

Kakashi thở dài, tay vừa dựng lại mặt nạ, mắt Sharingan khẽ mở.

Ngay lúc Kakashi định lùi, Shikamaru kết ấn cực nhanh:
“Kagemane no Jutsu!”

Bóng đen trườn ra, bám chặt lấy chân Kakashi, khiến anh khựng lại.

“Haizz… phiền thật.” – Kakashi bình tĩnh nói, giọng không hề tức giận.

Lee và Kiba mỗi người một bên ghì lấy hai cánh tay.

Lee rưng rưng:
“Xin lỗi, sensei!”

Kiba cười toe toét:
“Hôm nay là ngày lịch sử!”

Ino bước lên, tay run run nhưng ánh mắt quyết tuyệt.

Naruto gật đầu, giọng chắc nịch:
“Ino, làm đi.”

Ino hít sâu.

“…Xin lỗi, thầy.”

Cô đưa tay chậm rãi nắm mép mặt nạ, kéo nhẹ—

Kakashi nhắm mắt, giọng bình thản:
“Nếu các em muốn… thì cứ xem đi.”

Vải mặt nạ rời ra một nửa, lộ ra một làn da trắng, đường nét cằm sắc gọn hoàn mỹ—

Hinata đỏ mặt kích hoạt Byakugan, giọng run run:
“Đúng là… mặt thật!”

Ngay khoảnh khắc đó—

Toàn đội đồng loạt nín thở.

Chỉ còn một tấc vải…

Naruto nuốt khan, mắt không chớp.

Một nhịp tim—

Hai nhịp tim—

Kakashi bất ngờ bật cười khẽ.

“Được rồi.”

Anh nghiêng nhẹ đầu—

Soạt!

Chỉ trong một thoáng, Kakashi lướt chakra cắt đứt bóng của Shikamaru, đẩy nhẹ Lee và Kiba, tay kéo lại mặt nạ che kín khuôn mặt.

Tất cả sững người.

Kakashi thở dài, mắt cong lên thành nét cười mệt mỏi:
“Ta đánh giá cao nỗ lực… nhưng chưa đến lúc.”

Rồi ông lướt qua Naruto, xoa nhẹ đầu cậu:
“Đêm nay, nghỉ sớm đi. Ngày mai còn về nhà.”

Naruto siết tay, ánh mắt thất vọng… nhưng vẫn bật cười nhạt.

Kiba đấm nhẹ vai Lee, lẩm bẩm:
“Thất bại…”

Lee rơm rớm nước mắt:
“Nhưng ít ra… cũng đã cố hết sức.”

Shikamaru ngồi bệt xuống, thở dài:
“Phiền phức thật…”

Trong đêm yên tĩnh, Kakashi bước đi chậm rãi, tấm lưng thoáng nét bất lực… và một chút bối rối không ai thấy được.

Mặt thật của Kakashi Hatake— vẫn còn là một bí ẩn.

—---------------
Năm ngày sau.

Khi đoàn quân Konoha vượt qua cổng chính, ánh nắng mùa đông chiếu lên từng tấm áo choàng bạc bụi.

Trên tường thành, tiếng hô vang dậy:
“Hoan nghênh các anh hùng trở về!”

Dân chúng đổ ra khắp đại lộ, dọc hai bên đường rải đầy cờ giấy và dải lụa.

Naruto đi đầu, tấm áo choàng trắng khoác lên vai. Ánh mắt cậu lặng lẽ quét qua gương mặt vui mừng của người dân, khóe môi khẽ động.

Kiba giơ tay vẫy nhiệt tình, Akamaru sủa vang như reo hò.

Lee bước ngang hàng Naruto, mắt sáng lên:
“Thanh xuân rực rỡ! Đây là vinh quang lớn nhất của chúng ta!”

Ino nhìn quanh, giọng nhỏ nhưng đầy tự hào:
“Dù không có trận đánh lớn… mọi người vẫn chào đón như anh hùng.”

Sai cười nhẹ:
“Chỉ cần trở về an toàn… đó cũng đã là chiến thắng.”

Naruto không nói.

Cậu dừng bước, quay lại nhìn đội hình shinobi lặng lẽ xếp hàng phía sau. Những gương mặt mệt mỏi, nhưng kiêu hãnh.

Tsunade bước ra từ hàng quan sát. Dù không cười, ánh mắt nàng dịu hẳn khi nhìn Naruto:
“Chào mừng về nhà.”

Naruto cúi đầu thật thấp.
“Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Tsunade khẽ gật:
“Ta biết. Và tất cả dân làng cũng biết.”

Jiraiya cũng cười toe toét:

“Chào mừng nhóc trở về!”

Mặc dù chiến dịch không kéo dài, không có trận đánh long trời lở đất, không có chiến công huyền thoại nào để ghi chép vào sách sử—

Nhưng hơn mười nghìn người đã về nguyên vẹn.

Hòa bình, dù chỉ là tạm thời, vẫn giữ được.

Naruto ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh, sâu hơn bất kỳ lúc nào trước đây.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên cậu chỉ huy với tư cách Hokage—

Dù chỉ là Hokage dự bị.

Và lần đầu tiên trong đời, Naruto cảm thấy…

Mình đã thật sự bước lên con đường của người cha năm xưa.

Gió thổi qua mái nhà cao nhất Konoha.

Một lá cờ đỏ thắm tung bay, phản chiếu ánh mắt xanh lam đang dõi về phía tương lai.