Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 203: Đệ Lục



Các đội shinobi của Konoha bắt đầu dần dần giải tán, chuẩn bị cho ngày hôm sau trở lại sinh hoạt bình thường.

Naruto đi ngang hàng với Musasabi, gương mặt Itachi lúc này che kín dưới lớp mặt nạ, không rõ cảm xúc.

Một lúc lâu, Naruto nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Lần trước… khi đội Taka đột kích Hội nghị Tứ Kage… tại sao anh không xuất hiện?”

Musasabi không trả lời ngay.

Một lúc sau, hắn khẽ thở ra, giọng nói do dự vang qua lớp mặt nạ:
“…Vì ta không chắc… bản thân sẽ làm gì khi gặp nó.”

Naruto lặng im.

Musasabi nhìn thẳng về con đường trước mặt, ánh mắt đen sâu hun hút:
“Ta đã chọn rời bỏ nó… rời bỏ gia tộc… rời bỏ tất cả. Rồi lại lừa dối nó chỉ để nó phát triển hơn. Ta nghĩ… ta đã đủ lý trí để đối mặt.”

Một hơi thở nặng nề.

“…Nhưng khi nghe tin Sasuke trở thành phản nhẫn… ta mới nhận ra… ta không biết phải nói gì với nó.”

Gió lạnh phả qua, cuốn mấy cành khô vỡ vụn dưới chân.

Musasabi hạ giọng, gần như thì thầm:
“Làm anh trai… thật ra là một vai diễn ta chưa từng diễn trọn.”

Naruto không xen lời.

Một lúc sau, Kakashi từ phía sau bước lên, tay đút túi áo.

Anh nhìn Musasabi, giọng bình thản nhưng trầm ấm:
“Không có ai sẵn sàng đối mặt với máu mủ của mình… khi mọi thứ đã đi quá xa.”

Musasabi nghiêng đầu, ánh mắt sau mặt nạ vẫn không gợn sóng.

Nhưng giọng anh khẽ trầm hơn, như tự nói với mình:
“…Đến lúc cần, ta vẫn sẽ ngăn nó.”

Naruto gật đầu chậm rãi:
“Ừ. Khi ngày đó đến… chúng ta sẽ cùng làm.”

—---------------------
Văn phòng Hokage.

Tsunade ngồi sau bàn làm việc chất đầy công văn. Trước mặt nàng, Naruto, Shikaku, và Inoichi đứng thẳng, ánh mắt nghiêm túc.

Naruto lên tiếng:
“Hội nghị Tứ Kage đã thống nhất thành lập Liên Minh Nhẫn Giả, mục tiêu duy nhất: tiêu diệt Akatsuki.”

Inoichi bổ sung, tay lật một xấp hồ sơ:
“Sau tuyên chiến, liên quân đã tấn công Làng Mưa. Nhưng Akatsuki đã chủ động thu dọn toàn bộ lực lượng chủ lực và biến mất không dấu vết.”

Tsunade khẽ gật đầu, ánh mắt không hề ngạc nhiên:
“Vậy là bọn chúng không định tử thủ.”

Naruto đáp gọn:
“Đúng. Lúc này không có thông tin chính xác chúng đang ẩn náu ở đâu.”

Tsunade khoanh tay:
“Chúng ta không được mất cảnh giác. Từ giờ, các đội trinh sát phải mở rộng phạm vi giám sát toàn nhẫn giới.”

Nàng nhìn thẳng Naruto, ánh mắt sâu hơn:
“Chỉ cần có bất kỳ dấu hiệu Akatsuki trở lại… lập tức hành động. Không khoan nhượng.”

Naruto khẽ cúi đầu:
“Rõ.”

Một thoáng im lặng. Tsunade khẽ thở ra, đặt tay lên văn thư niêm phong trên bàn.

“Có chuyện nữa.”

Naruto ngẩng lên, ánh mắt kiên định.

Tsunade nhìn cậu rất lâu, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch:
“Trong thời gian vừa rồi… ngươi đã thể hiện phong thái lãnh đạo mà không phải ai cũng có.”

“Dẫn đoàn ninja Konoha đến Hội nghị Tứ Kage, giữ vững lập trường trước các Kage lão luyện.”

“Duy trì kỷ luật liên quân, ngăn xung đột nội bộ, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành mà không đổ máu vô nghĩa.”

“Cộng với các chiến công và cống hiến từ khi ngươi bắt đầu làm Genin cho tới hôm nay.”

Shikaku liếc qua Naruto, khóe môi thoáng cong, ánh mắt như ngầm tán thành.

Tsunade tiếp lời, giọng nghiêm hơn:
“Với tất cả lý do đó… ta không thấy bất cứ lý do nào để trì hoãn việc đề xuất ngươi trở thành tân nhiệm Hokage.”

Không khí lặng hẳn.

Naruto vẫn giữ nguyên tư thế thẳng lưng, nhưng bàn tay hơi siết chặt.

Tsunade đưa tay lật tờ công hàm in dấu quốc ấn đỏ thẫm:
“Ngay cả Daimyo Hỏa Quốc cũng đã gửi công hàm… chính thức phê chuẩn quyết định này.”

Giọng nàng chậm rãi:
“Từ hôm nay, không còn là dự bị nữa.”

“Từ hôm nay, ngươi là Hokage Đệ Lục.”

Không ai lên tiếng.

Ánh nắng chiều quét qua tấm trán băng khắc hình làng Lá đặt trên bàn.

Naruto khẽ cúi đầu sâu, giọng kích động:
“…Tôi hiểu.”

—-------------------
Sáng hôm sau.

Tin tức Namikaze Naruto chính thức được phê duyệt trở thành Hokage Đệ Lục lan nhanh như diều gặp gió.

Trên từng con phố Konoha, người ta bàn tán sôi nổi:

“Bộ trưởng Anbu Naruto-sama…”

“Giờ thành Hokage thật rồi…”

“Chà… cuối cùng cậu ấy cũng làm được.”

Tại gia tộc Yamanaka, Ino siết chặt bức thư xác nhận, ánh mắt lấp lánh:
“Cuối cùng… anh ấy cũng chạm tới giấc mơ của mình.”

Mặt cô đỏ ửng.

Tại nhà của Asuma, Hinata nghe tin từ Kurenai, hai tay đặt lên ngực, giọng run run:
“Naruto-kun… thật sự sẽ là Hokage…”

Nụ cười nhẹ đầy tự hào hiện trên khuôn mặt vốn luôn nhút nhát ấy.

Các thiên tài trẻ của Konoha thì đang tập trung ở phòng trà nhỏ, mỗi người một cảm xúc.

Kiba cười khoái trá, vỗ vai Choji:
“Tôi đã bảo rồi! Nếu có kẻ xứng làm Hokage nhất, thì chỉ có cậu ta.”

Choji gật đầu, vừa nhai khoai nướng vừa cười:
“Ừ. Tớ cũng nghĩ vậy.”

Shino đẩy nhẹ gọng kính, giọng bình thản:
“Mọi dữ liệu đều cho thấy… kết quả này chỉ là vấn đề thời gian.”

Lee giơ nắm tay, mắt lấp lánh:
“Thanh xuân của Naruto… đã rực rỡ đến đỉnh điểm!”

Sai mỉm cười nhạt, ánh mắt như thật sự vui:
“Cậu ấy đã chứng minh được tất cả.”

Ở Đại sứ quán Làng Cát, Temari nghe tin từ ninja chuyển thư. Cô ngồi lặng một lúc, rồi khẽ thở ra.

Một thoáng sau, Temari cầm bút, nắn nót viết từng chữ trong phong thư gửi riêng cho Naruto:

“Naruto…

Chúc mừng anh. Em tin anh sẽ là Hokage không chỉ của Konoha, mà là Hokage khiến cả nhẫn giới phải nể trọng.

Em tự hào về anh.”

Temari dán phong bì, gõ nhẹ lên mép thư, khoé môi khẽ cong lên.

Chiều hôm đó.

Hội đồng Làng Lá niêm yết thông cáo chính thức:

Đại lễ đăng quang Hokage Đệ Lục sẽ được tổ chức sau 7 ngày.

Toàn bộ ninja và dân chúng đều được phép tham dự.

Cả Konoha rộn ràng.

Trên nóc Hokage tháp, gió thổi phấp phới tấm băng buộc tóc cũ kỹ mà Naruto từng cất giữ.

Giấc mơ năm xưa…

Đang thành sự thật.

—-------------------------
Sáng ngày thứ hai.

Naruto cùng Hinata và Ino rảo bước qua những con hẻm nhỏ phía Đông Konoha.

Nơi họ đến là căn nhà gỗ cũ kỹ treo bảng gỗ sơn nhạt:

Thợ May Sora – Chuyên may áo choàng cho các đời Hokage.

Khi Naruto gõ cửa, một giọng già nua nhưng rắn rỏi vang lên:
“Vào đi.”

Bên trong, bà lão tóc bạc buộc gọn, lưng hơi còng, đang ngồi sau khung vải khổng lồ. Đôi mắt đục vì tuổi tác nhưng vẫn ánh lên sự sắc bén quen thuộc của một người đã may áo cho bốn đời Hokage.

Bà lão ngẩng lên, nhìn Naruto rất lâu.

Một thoáng sau, đôi mắt bà hơi ướt, giọng run nhẹ:
“…Trời đất… Đệ Tứ…”

Naruto thoáng giật mình, vội gãi đầu cười lúng túng:
“Không phải đâu bà… cháu là con trai của ngài ấy - Naruto.”

Bà lão run run đưa tay, chạm nhẹ lên tay má cậu:
“Nhưng trông cháu… đúng là phiên bản trẻ tuổi của Minato. Gương mặt, ánh mắt… tất cả…”

Hinata đứng sau khẽ cúi đầu, đôi má hồng ửng lên vì xúc động.

Ino đặt tay lên vai Naruto, nhẹ giọng nói:
“Tụi em cũng thấy thế, Naruto-kun.”

Bà lão khẽ thở ra, lau khóe mắt, rồi nghiêm giọng:
“Ta đã may áo cho Hokage Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ. Đến nay… ta vẫn còn đủ sức tự tay hoàn thiện chiếc áo choàng cuối cùng này.”

Giọng bà trở nên đầy khí phách dù cơ thể gầy yếu:
“Chiếc áo này… không chỉ là vải. Nó là danh dự của làng này.”

Naruto cúi đầu sâu:
“Cháu xin nhờ bà.”

Bà lão mỉm cười hiền hậu:
“Đứng yên, ta đo kích thước.”

Khi Naruto đứng giữa gian phòng, Hinata và Ino nhanh nhẹn trải tấm vải trắng lớn, đỡ khung gỗ để bà lão khỏi phải cúi quá thấp.

Ino vừa gấp nếp vừa nói nhỏ:
“Cháu xin phép được góp sức may từng đường viền.”

Hinata cất giọng rụt rè nhưng kiên quyết:
“Cháu cũng vậy… cháu muốn… để lại dấu ấn của mình.”

Bà lão nhìn cả hai cô gái trẻ, mắt ánh lên sự trìu mến hiếm thấy:
“Tốt. Vậy thì các cháu cùng làm. Chiếc áo này… sẽ không phải của một mình Hokage.”

“Đây sẽ là áo của tất cả những người tin tưởng cậu ấy.”

Naruto im lặng, bàn tay khẽ siết chặt bên hông.

Một khoảnh khắc, cậu thấy hình bóng cha mình đứng ở góc phòng, mỉm cười hiền lành như thuở nào.

Gió sớm lùa qua cửa sổ, thổi nhẹ dải vải trắng, làm nó bay lên, tựa như lá cờ chuẩn bị tung bay trên tháp Hokage.

Ba ngày sau.

Ánh sáng buổi sớm đổ qua khung cửa gỗ cũ kỹ, soi lên chiếc áo choàng vừa được hoàn thiện.

Trên nền vải trắng tinh khôi, từng nét thêu đỏ thẫm chạy dọc sống lưng, đường chỉ vững chãi, gãy gọn:

木ノ葉火影 六代目 - Mộc Diệp Hỏa Ảnh Đệ Lục

Bà lão may áo lặng lẽ vuốt dọc đường viền cuối cùng. Bàn tay già nua khẽ run, nhưng gương mặt tươi rói:

“Xong rồi.”

Ino và Hinata cùng cúi đầu, không giấu nổi tự hào.

Naruto bước lên. Hôm nay cậu mặc bộ áo liền quần xanh nước biển, phần tay áo dài phủ kín cổ tay, đường viền chỉnh tề, giống hệt trang phục Minato từng mặc khi còn trẻ.

Trên thắt lưng là băng bảo vệ bằng thép mới tinh, ánh lên dưới nắng sớm.

Bà lão nâng chiếc áo choàng bằng hai tay, giọng trầm khàn:
“Từ nay… cháu không còn là đứa trẻ chạy theo giấc mơ nữa.”

Naruto cúi đầu sâu, giọng bình tĩnh:
“Xin cảm ơn bà Sora rất nhiều.”

Không ai lên tiếng khi cậu chậm rãi khoác áo choàng lên vai.

Vải mềm lạnh rũ xuống lưng, nhưng nặng như hàng ngàn trách nhiệm.

Ino khẽ đưa tay lên ngực, ánh mắt sáng lên.

Hinata nhìn cậu, gương mặt thoáng ửng đỏ, tim đập mạnh.

Khi Naruto ngẩng đầu, ánh sáng chiếu qua viền cổ áo trắng, rọi lên mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam sắc lạnh.

Khoảnh khắc ấy—

Nếu không nhìn kỹ, người ta sẽ tưởng Đệ Tứ Hokage vừa sống lại.

Ngoại trừ gương mặt còn non trẻ.

Nhưng ánh mắt—

Lạnh lùng, bình thản, sắc bén như một nhẫn giả thật sự.

Bà lão nhìn cậu thật lâu, giọng run run:
“…Minato… nếu còn sống, nhất định sẽ tự hào lắm.”

Naruto siết nhẹ mép áo choàng, hít sâu.

Giấc mơ năm xưa… cuối cùng đã thành hiện thực.

—-------------------
Đêm trước ngày đại lễ.

Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống nóc dinh thự Namikaze. Gió đêm se lạnh lùa qua những tấm băng bảo vệ treo trước cửa.

Naruto ngồi một mình trên mái ngói cao nhất, chiếc áo choàng mới gấp gọn bên cạnh.

Một nhịp tim lặng trôi.

Rồi cậu khẽ nhắm mắt.

Không gian tâm trí mở ra—

Bóng tối vô tận trải dài như biển sâu.

Giữa đó, Vergil đứng khoanh tay, dáng lạnh lùng. Phía bên kia, Kurama nằm dài, đuôi vờn nhẹ luồng chakra đỏ rực.

Kurama là kẻ lên tiếng trước, giọng khàn trầm vang vọng khắp không gian:
“Hừ… cuối cùng ngươi cũng đạt được cái danh Hokage mà ngươi lải nhải suốt mấy năm.”

Naruto nhếch môi cười nhạt:
“Cảm ơn.”

Kurama nheo mắt, giọng trầm xuống:
“Nhưng đừng tưởng đã thành Hokage thì có quyền lười biếng. Ngày mai được tán dương, nhưng ngày kia đã phải sẵn sàng chiến đấu.”

Vergil mở mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi kiếm:
“Chúc mừng, Naruto.”

Cậu hơi khựng lại, vì hiếm khi nghe Vergil nói lời chúc mừng thật sự.

Vergil hạ giọng, đều và lạnh:
“Ngươi đã chứng minh bản thân trước mắt cả nhẫn giới. Nhưng đừng quên—”

“Đây chỉ là khởi đầu.”

Naruto nhìn thẳng vào mắt Vergil.

“Em biết.”

Vergil bước chậm về phía cậu, giọng trầm hơn:
“Với tư cách Hokage, trách nhiệm của ngươi không còn gói gọn trong thù hận cá nhân hay tham vọng sức mạnh.”

“Ngươi phải bảo vệ một làng, một dân tộc, và những người tin tưởng đặt tính mạng vào tay ngươi.”

Kurama khẽ gầm nhẹ, đuôi quét ngang:
“Và nếu ngươi mất tập trung… kẻ thù sẽ không cho ngươi cơ hội sửa sai.”

Naruto khép mắt, hít sâu.

“…Đã hiểu.”

Vergil im lặng một nhịp, rồi nói chậm rãi, giọng trầm lạnh nhưng không còn sắc cạnh như mọi khi:
“Nhưng dù thế nào… hôm nay ngươi cũng đã đi xa hơn bất kỳ kẻ nào từng coi thường ngươi.”

Kurama cười khẽ, giọng khàn đục nhưng đầy tự hào khó giấu:
“Hừ… thằng nhóc ngốc. Lần này… coi như cũng đáng mặt Hokage.”

Naruto mở mắt, ánh xanh lam trong suốt dưới ánh trăng chiếu qua tầng vô thức.

“…Cảm ơn cả hai.”

Vergil gật nhẹ, đôi mắt đóng lại thành tĩnh lặng:
“Giờ nghỉ ngơi đi. Ngày mai… là ngày ngươi bước ra trước cả thế giới.”

Kurama khẽ hừ một tiếng, cuộn mình trong luồng chakra đỏ:
“Nhưng đừng để ta phải lặp đi lặp lại—ngươi còn thiếu nhiều thứ để thật sự xứng đáng.”

Không gian tâm trí mờ dần.

Naruto khẽ siết tay trên đùi, giọng trầm thấp:
“Ta sẽ không quên.”

“Cả lý do bắt đầu… và trách nhiệm cuối cùng.”