Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 204: Mùa xuân của Jiraiya



Ngày đại lễ.

Trời xanh cao vợi, gió nhẹ phất cờ trên tháp Hokage.

Quảng trường trung tâm Konoha chật kín người. Cờ hiệu bốn đại làng cắm dọc đường, tung bay trong nắng sớm.

Đoàn đại diện các làng đã có mặt từ sáng.

Phía Đông, Temari đứng cùng đoàn Làng Cát. Hôm nay cô mặc váy lam dài, thắt lưng đen, tóc búi cao, điểm nhẹ phấn môi hồng. Vẻ đẹp sắc sảo pha chút dịu dàng lặng lẽ hút ánh nhìn của nhiều người.

Phía Tây, Akatsuchi dẫn đầu phái đoàn Làng Đá. Gã khẽ vẫy tay khi thấy Naruto thoáng nhìn sang.

Nhưng đáng chú ý nhất—

Phía hàng đầu Làng Sương Mù, Mizukage Mei đích thân dự lễ. Mái tóc đỏ rực được vấn cao, tà áo dài tím sẫm thêu hoa văn, ánh mắt bình thản nhưng sáng lên khi chạm vào ánh mắt Naruto.

Trên bậc cao phủ khăn trắng, Naruto chậm rãi bước ra.

Chiếc áo choàng Hokage trắng viền đỏ tung nhẹ trong gió. Bộ trang phục xanh nước biển chỉnh tề, băng trán phản chiếu ánh mặt trời.

Sau lưng cậu, là những người thân yêu, bạn bè và sensei yêu quý: Tsunade, Jiraiya, Shizune, Kakashi

Hinata thì hai tay siết trước ngực, mặt ửng đỏ, trong mắt không có một bóng hình ai khác ngoài Naruto.

Ino, mặc một bộ váy xẻ dài màu tím quyến rũ, ánh mắt long lanh.

Dưới quảng trường, hòa cùng dân làng, các thiên tài trẻ của Konoha xếp thành một hàng, ai cũng đến đủ: Shikamaru, Shino, Sai, Neji, Lee, Tenten, Choji, Kiba cùng Akamaru.

Phía bên kia, Konohamaru cùng hai người bạn hò reo vang trời.

Teuchi và Ayame đứng lẫn trong đám đông, tay cầm tấm bảng gỗ nhỏ khắc chữ:

“Naruto – Đứa con của Konoha.”

Naruto dừng lại giữa bục cao, ánh mắt xanh lam quét một vòng quảng trường.

Một thoáng im lặng sâu thẳm phủ xuống.

Khi cậu hít một hơi thật sâu, từng hơi thở dồn về lồng ngực, làm vải áo khẽ rung.

Giọng Naruto vang lên, rõ ràng đến tận rìa quảng trường:
“Từ hôm nay—”

“Ta, Namikaze Naruto—”

“…chính thức nhận trách nhiệm của Hokage Đệ Lục, bảo vệ Konoha đến hơi thở cuối cùng.”

Tiếng hò reo nổ tung như bão vỡ.

Cờ hiệu tung bay, tiếng trống dồn dập.

Dưới ánh nắng, gương mặt cậu còn non trẻ. Nhưng ánh mắt—

Lạnh lùng, bình thản, và kiên định hơn bất kỳ Hokage nào từng bước lên bục cao này.

—-----------------------------
Tối cùng ngày.

Khi Naruto bận rộn tiếp đón khách khứa ở sảnh chính Hokage tháp, một quán rượu cũ gần cổng Tây lặng lẽ đón ba vị khách đặc biệt.

Tsunade, Jiraiya, Orochimaru.

Tamnin—truyền thuyết sống của Làng Lá—lại ngồi cùng một chiếc bàn tròn, điều mà bao nhiêu năm qua chẳng ai dám mơ thấy.

Jiraiya ngửa cổ dốc một bát rượu lớn, khoé mắt vẫn len lén liếc sang Tsunade.

Tsunade chẳng thèm để ý, tay gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn, đồng thời cũng liên tục uống rượu đến đỏ cả mặt.

Chỉ có Orochimaru—vẫn mặc áo choàng trắng viền đen—khẽ hất mái tóc dài, giọng kéo dài pha chút khó chịu:

“Đáng ra ta không nên lãng phí thời gian vô nghĩa thế này. Thí nghiệm của ta đang bước vào giai đoạn quan trọng nhất.”

Tsunade liếc sang, giọng hờ hững:
“Ngậm miệng uống đi. Nếu không ta lại hủy cả phòng thí nghiệm, cho ngươi rảnh rang luôn.”

Orochimaru bật cười khẽ, nhấc chén rượu lên.
“Đúng là phong cách Tsunade.”

Một thoáng im lặng trôi qua.

Orochimaru khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vàng rực nhìn mặt bàn gỗ sậm màu:
“…Ta quên mất… lần gần nhất ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ như thế này… là khi nào.”

Jiraiya đặt bát rượu xuống, giọng khàn nhưng bình thản:
“Có lẽ… ài… ta cũng quên rồi.”

Tsunade khẽ gật đầu, không nói.

Không khí chùng xuống, lặng như năm tháng chẳng thể trở lại.

Orochimaru bật cười, âm thanh khô lạnh:
“Hừ… thật mỉa mai. Trong ba kẻ tàn tật cả thể xác lẫn tâm hồn này…”

Hắn đưa mắt nhìn Jiraiya, giọng chậm rãi:
“…Ngươi—kẻ dâm dê đê tiện, háo sắc vô độ—lại là người thành công nhất.”

Jiraiya nhướn mày:
“Ồ? Sao lại thế?”

Orochimaru cười nhạt, môi cong lên giễu cợt:
“Vì chỉ mình ngươi… đã đào tạo ra hai đời Hokage.”

Một nhịp im lặng.

Tsunade liếc sang, khoé miệng hơi cong lên, giọng hờ hững:
“Hừm… nói không sai.”

Jiraiya chống cằm, ánh mắt thoáng lạc về phía cửa quán, nhìn về phía chân trời.

Một thoáng ánh nhìn không ai nhận ra—ấm áp và tự hào, nhưng cũng nặng nề mất mát.

Hắn nhấc bát rượu, giọng trầm ấm:
“Ừ… Minato, Naruto… hai đứa đều là niềm tự hào của ta.”

Tsunade lặng lẽ đưa chén, cụng nhẹ.

Orochimaru nheo mắt, giọng chậm:
“Namikaze Minato… Hokage Đệ Tứ… và Namikaze Naruto… Hokage Đệ Lục… chà chà.”

Gió đêm lùa qua khe cửa, thổi lay ngọn đèn dầu trên bàn.

Trong thoáng khói rượu mờ ảo, bóng ba người ngồi trầm lặng—

Tamnin của một thời, nay đã chẳng còn trẻ.

Nhưng khoảnh khắc này…

Lại giống như thuở nào.

Rượu cứ rót thêm, không ai đếm được đã qua bao nhiêu bình.

Tsunade đập mạnh chén xuống bàn, tay khua loạng choạng:
“Còn nhớ không… hồi đó… ta cá với ngươi, Orochimaru… rằng ai phá hủy nhiều trại địch hơn trong chiến tranh…”

Orochimaru nheo mắt, tóc xõa xuống vai, giọng lười nhác:
“Hừ… là ta thắng. Bốn trại… còn ngươi chỉ có ba.”

“Cái gì mà bốn?” – Tsunade bật dậy, suýt ngã lên người Jiraiya – “Trại cuối cùng ngươi chỉ mới đốt kho lương… chưa kịp phá hỏng thì bị phát hiện!”

Jiraiya cười khùng khục, tay đỡ hai người:
“Cứ cãi đi… đúng là không đổi tính… ha… ha…”

Orochimaru híp mắt, giọng trầm lạnh nhưng nghe cũng mệt mỏi:
“Ta sẽ chứng minh… hồ sơ quân tình ghi rõ… Tsunade…”

Tsunade chồm tới, dí ngón tay lên trán hắn:
“Lúc đó ngươi đã bỏ chạy trước khi quân tiếp viện tới… Ngươi… đồ rắn nhát gan…”

Jiraiya khoác tay qua vai cả hai, ánh mắt ngây ngây:
“Dù nhát gan hay điên rồ… chúng ta vẫn sống sót… ha…”

Một thoáng lặng.

Rồi cả ba đồng loạt cười phá lên—

Tiếng cười lẫn trong mùi rượu cay xé họng.

Họ nhắc đến những ngày theo chân Đệ Tam, những trận đánh liều mạng ở tiền tuyến, những buổi tối ngủ bờ ngủ bụi, và cả lần Jiraiya bị Tsunade đấm vỡ mũi vì lén nhìn trộm.

Mỗi câu nói đều cũ kỹ, nhưng cứ rời khỏi miệng lại thành một kỷ niệm không thể nào phai.

Tsunade thở dài, gục đầu lên vai Jiraiya, giọng lạc đi:
“…Giá như… sau này cũng có thể ngồi với nhau như thế này…”

Orochimaru ngửa đầu, mắt khép hờ:
“Đừng mơ. Thế giới này… vốn không có nhiều đêm bình yên thế này.”

Jiraiya lặng lẽ siết nhẹ vai hai người:
“Thì ít nhất… đêm nay… vẫn còn ba chúng ta.”

Ngoài cửa quán, gió đêm lùa qua, thổi dải vải đỏ cũ kỹ treo trên mái hiên.

Một khoảnh khắc—

Cả ba đều quên đi tuổi tác, quên đi danh phận, quên đi tất cả.

Chỉ còn lại Tamnin.

Những người bạn cũ…

Vừa uống vừa cười…

Như thuở mới hai mươi.

Đêm đã khuya.

Quán rượu giờ chỉ còn Tsunade và Jiraiya ngồi cạnh nhau, chung một chai rượu cạn hơn nửa. Orochimaru sau khi ngà ngà say đã lấy cớ chuồn lẹ.

Tsunade chống tay lên bàn, ánh mắt lạc về ngọn đèn leo lắt:
“…Có lẽ… từ giờ mọi thứ sẽ nhàm chán.”

Jiraiya nghiêng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc ấy dưới ánh đèn vàng:
“Nhàm chán?”

Tsunade khẽ gật đầu:
“Khi còn làm Hokage, ngày nào cũng có lý do để căng thẳng. Để nghĩ rằng… mình vẫn còn việc chưa xong. Bây giờ thì… hết rồi.”

Một thoáng im lặng phủ xuống.

Jiraiya bật cười nhẹ:
“Nàng nghĩ Naruto sẽ để nàng nhàn rỗi sao? Nó còn nhiều thứ phải học và nhiều thứ phải làm. Tin ta đi, nó sẽ còn làm phiền chúng ta… dài dài.”

Tsunade thoáng bật cười, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“…Ừ, thằng nhóc đó… chưa bao giờ chịu để người khác yên.”

Một nhịp lặng thật dài.

Trong tĩnh lặng ấy—

Một tia sáng vụt qua đầu Jiraiya.

Ký ức năm xưa dội về rõ rệt:

Một buổi tối trời lạnh, cậu nhóc tóc vàng đứng trước mặt ông, nheo mắt trêu chọc:

“Này, lão già háo sắc… Nếu ông thích bà ấy thật… thì hãy nói. Đừng để quá lâu, đến khi tình cảm nguội lạnh còn gì.”

Nhớ lại cái mặt tự mãn đáng ghét của Naruto lúc ấy—

Nhớ cả giọng thằng nhóc ngạo nghễ:

“Dù sao… ông cũng sẽ thất bại thôi.”

Jiraiya khẽ nghiến răng.

Hơi rượu cay xộc lên óc, nhưng không át nổi quyết tâm dồn ép trong lồng ngực ông suốt mấy chục năm.

Ông nhìn Tsunade rất lâu.

Một nhịp tim.

Hai nhịp tim.

Không thể để nó kết thúc thế này.

Đột ngột—

Jiraiya vươn tay, siết nhẹ vai Tsunade.

Tsunade ngẩng lên, đôi mắt khẽ mở to:
“Này, ông định làm gì…?”

“Đừng nói gì cả.” – Jiraiya khàn giọng.

Không chần chừ, ông cúi xuống—

Một tay ôm lấy gáy nàng, kéo sát vào ngực mình.

Rồi không do dự nữa, ông hôn nàng thật sâu.

Không gian lặng hẳn.

Chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn.

Hơi thở hòa vào nhau, vụng về và nồng mùi rượu, nhưng chứa đựng tất cả những gì suốt ba mươi năm chưa từng dám nói thành lời.

Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, Tsunade sững lại.

Trái tim nàng đập mạnh đến mức nhói lên từng nhịp.

Trong đầu—

Bao nhiêu ký ức dội về.

Khuôn mặt Dan, ánh mắt hiền lành ấy…
Những lời hứa năm xưa…
Cả nỗi đau mà suốt nhiều năm nàng không buông xuống được.

Nhưng kỳ lạ thay—

Tất cả những ký ức đó…

Dần dần nhạt đi như lớp sương mỏng.

Thay vào đó…

Một hình bóng khác hiện lên rõ ràng hơn.

Một kẻ với ánh mắt đê tiện, suốt ngày chọc ghẹo, uống rượu, lén viết sách dâm uế.

Một kẻ chẳng bao giờ từ bỏ việc lẽo đẽo bám theo nàng, dù đã bị đấm đến gãy xương không biết bao nhiêu lần.

Jiraiya.

Tsunade khẽ run lên.

Dù luôn miệng phủ nhận, dù luôn coi đó chỉ là phiền phức—

Nhưng trái tim nàng…

Từ rất lâu đã không còn chỗ cho ai khác.

Hơi thở nóng rực tràn qua môi.

Trong cơn hỗn loạn, nàng chậm rãi nâng tay, run rẩy đặt lên gáy ông.

Không suy nghĩ.

Không do dự.

Ôm chặt.

Rồi đáp trả bằng tất cả sự nồng nhiệt đã giấu kín suốt ba mươi năm.

Cả thế giới ngoài kia như biến mất.

Đêm ấy—

Trong căn nhà nhỏ của Jiraiya, nơi từng chất đầy sách thô tục và cuộn bản thảo dang dở—

Lần đầu tiên vang lên những âm thanh quyến rũ, những tiếng xuân ca dai dẳng và nồng nhiệt…

…như thể cả mùa xuân muộn màng đang trỗi dậy, nuốt trọn hai trái tim đã chờ đợi quá lâu.