Sáng hôm sau.
Ánh nắng sớm lọt qua khe cửa, chiếu lên đống áo choàng, vải trắng và mảnh y phục vương vãi trên sàn.
Jiraiya khẽ rên một tiếng, tay ôm đầu ngồi dậy.
Cơn đau như búa bổ dội qua thái dương, lan xuống tận gáy.
“Chết thật…” – ông lầm bầm, giọng khàn đặc.
Nhưng chưa kịp kêu thêm, ông mới nhận ra—
Hông mình… đau nhức như vừa trải qua một trận chiến kéo dài cả đêm.
Jiraiya cố lắc đầu, nỗ lực ráp nối ký ức đứt đoạn trong men rượu.
…Một quán rượu cũ kỹ.
…Tsunade đỏ mặt, tay vẫn cầm chén.
…Một lời thách thức mơ hồ.
…Và rồi—
Những âm thanh quyến rũ.
Cơn lạnh dọc xương sống làm Jiraiya toát mồ hôi.
Ông cúi xuống nhìn chính mình.
Khỏa thân.
Trên giường, từng mảnh y phục của Tsunade vắt ngang gối.
Tim Jiraiya đập thình thịch như trống trận.
“…Xong rồi…” – ông lẩm bẩm.
Nhưng chưa kịp hoảng thêm, một thân thể mềm mại, nóng rực áp sát từ phía sau.
Hai tay trắng muốt vòng qua eo ông, siết chặt.
Toàn thân Jiraiya cứng đờ.
Cảm giác ấm áp mềm mại trượt dọc sống lưng.
Ông quay đầu…
Tsunade.
Mái tóc vàng rũ ngang vai, gương mặt đỏ ửng vì dư âm đêm dài.
Đôi mắt nửa hé, giọng khàn khàn:
“…Jiraiya…”
Hai bầu ngực đồ sộ cỡ 106cm ép sát cánh tay ông, nóng bỏng đến mức tâm thần nhộn nhạo.
Trong khoảnh khắc ấy—
Jiraiya chỉ muốn đập đầu vào tường.
Vừa xấu hổ, vừa… không thể phủ nhận, sâu trong lòng ông lại dâng lên một thứ ấm áp chưa từng có.
Tsunade khẽ mở mắt.
Ánh nắng xiên qua rèm cửa, hắt lên gương mặt Jiraiya đang cứng đờ như tượng.
Một thoáng ký ức đêm qua vụt trở lại—
Hơi thở gấp gáp.
Những cái ôm bất chấp.
Tiếng xuân ca vang vọng suốt canh dài.
Tsunade cảm thấy má mình nóng lên.
Nhưng kỳ lạ thay, thay vì hối hận hay bối rối, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng.
Tấm vách ngăn giữa họ… cuối cùng cũng đã biến mất.
Nàng khẽ nhích người, đặt một nụ hôn nhẹ lên má Jiraiya.
Giọng khàn khàn, dịu dàng hơn bất cứ lần nào trước đây:
“…Từ giờ… đừng có lang thang làm những chuyện ngốc nghếch nữa.”
Jiraiya ngẩn ra.
Khoảnh khắc ấy, như thể có luồng điện chạy thẳng từ tim lên đỉnh đầu ông.
Tất cả mệt nhọc, tự ti, do dự… tan sạch.
Ông siết chặt tay nàng, giọng rưng rưng, ánh mắt rực sáng như vừa uống thuốc tăng lực:
“Ta thề… đời này, kiếp này… ta sẽ không đi đâu nữa. Chỉ ở bên cạnh nàng.”
Tsunade thoáng đỏ mặt, nhưng rồi bật cười khẽ.
Nụ cười ấy… dịu dàng đến mức trái tim Jiraiya gần như tan chảy.
Nàng không nói thêm.
Chỉ siết tay ông, ánh mắt nhìn sâu, ấm áp như mùa xuân chưa từng có.
Một nhịp thở dồn dập.
Hai nhịp thở…
Rồi cả hai cùng bật cười khẽ—
Và lần nữa, trong căn phòng nhỏ ấy, lại vang lên những âm thanh xuân ca rộn ràng, nóng bỏng như thể bù đắp hết ba mươi năm chờ đợi.
Mưa gió đã qua.
Sau khi đã khiến Tsunade mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, Jiraiya nằm yên, tay siết nhẹ bờ vai người phụ nữ duy nhất suốt đời mình không dám nói thật lòng.
Tsunade gối đầu lên ngực ông, hơi thở khẽ đều đều. Từng sợi tóc vàng mềm rũ qua cánh tay trầy xước vì những đêm dài chinh chiến.
Cả hai không nói gì.
Chỉ có tiếng tim đập thình thịch, xen lẫn nhịp thở dịu dàng.
Một lúc lâu, Jiraiya khẽ khép mắt.
Trong khoảnh khắc ấy—
Ông cảm giác cả thế giới đang ngừng lại.
Không còn chiến tranh.
Không còn danh vọng.
Không còn những năm tháng lãng phí chạy theo vô số ý tưởng vô nghĩa.
Chỉ còn người phụ nữ đang thiếp ngủ trong vòng tay mình.
Ông hạ mắt, nhìn đôi mi cong khẽ run nhẹ, đôi môi hơi mím lại, gương mặt đã từng kiêu hãnh đến lạnh lùng giờ lại an yên như một đứa trẻ.
Một nhịp tim đập chậm lại.
Một tiếng thở dài thoát khỏi lồng ngực ông.
Tất cả những tiểu thuyết sắc tình, tất cả những chuyến lang thang vô định để kiếm chút hư danh rẻ tiền—
Đột nhiên trở nên vô nghĩa.
Ông lặng lẽ cười khẽ, giọng gần như chỉ là hơi thở:
“…Ngốc thật…”
Ngoài kia, có hàng trăm, hàng ngàn bóng hình mơ hồ mà ông từng gọi là cảm hứng, là đối tượng để viết sách.
Nhưng khi nhìn gương mặt đang ngủ yên trong tay mình, Jiraiya biết rõ—
Không ai trong số đó… có thể so sánh nổi với nàng.
Bạch nguyệt quang duy nhất.
Ông cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc nàng, mặc kệ thời gian có trôi đến đâu.
Chỉ cầu lúc này…
Có thể giữ nàng trong vòng tay mãi mãi.
—----------------------------
Tình cảnh ấm áp ấy…
Rốt cuộc chẳng thể kéo dài lâu.
Jiraiya vẫn đang mơ tưởng mông lung—
Về một căn nhà nhỏ.
Về bữa cơm tối bình thường.
Về một, hai đứa trẻ có mái tóc vàng hoe và đôi mắt tinh nghịch…
Bất chợt—
ẦM!!!
Tiếng cửa phòng ngủ bị đạp tung ra.
Một giọng gào quen thuộc vang lên, vang dội như sấm:
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!”
"..."
Chúng ta chuyển cảnh lại cách đây khoảng 1 tiếng…
Sáng sớm.
Khi mặt trời vừa lên khỏi mái nhà Hokage, Naruto đã phát hiện một điều đáng sợ:
Giấy tờ.
Hàng đống giấy tờ.
Quy trình, công văn, phê chuẩn, kiểm tra ngân sách… tất cả như ác mộng phủ kín mặt bàn.
Cậu cầm tờ biểu mẫu, trán nổi gân xanh:
“…Cái quái gì thế này…”
Shizune cúi đầu, giọng nhỏ:
“Tsunade-sama luôn tự mình xử lý phần lớn. Nhưng… tối qua ngài ấy không về nhà riêng.”
Naruto nhíu mày:
“Không về? Cả đêm?”
Musasabi khoanh tay, ánh mắt hờ hững:
“Có chuyện gì không?”
Shizune thở dài, giọng ngượng ngập:
“Tối qua… Hokage-sama… cùng Jiraiya-sama và Orochimaru-sama uống rượu. Đến rạng sáng, Orochimaru rời đi… sau đó không rõ.”
Naruto chống hông, thở hắt:
“Vậy tìm thôi. Giấy tờ này… ta không muốn ký bừa.”
Musasabi nghiêng đầu:
“Nên bắt đầu từ đâu?”
Naruto nhíu mày:
“Thói quen của Tiên Nhân Háo Sắc là… về nhà ngủ. Tìm ông ấy trước.”
Shizune lúng túng:
“Nhưng… có khi Tsunade-sama chỉ về nhà riêng—”
Naruto giơ tay cắt lời, giọng kiên quyết:
“Không. Ta biết cái kiểu đó. Nếu họ uống cùng nhau, rất có thể—”
Một nhịp im lặng xấu hổ.
Musasabi cụp mắt, giọng lạnh tanh:
“…Ta không muốn hình dung.”
Naruto thở dài:
“Đi. Nếu Tsunade không có ở đó, ít nhất hỏi Jiraiya.”
Ba người rảo bước dọc con phố yên tĩnh, dân làng đang bận treo cờ mừng Hokage mới nên chẳng ai chú ý.
Naruto, Shizune, và Musasabi bước nhanh, ai nấy đều mang vẻ mặt khó xử.
Shizune thấp giọng, giọng lúng búng:
“Nếu… nếu Tsunade-sama thật sự ở cùng Jiraiya-sama… chúng ta có nên… chờ thêm?”
Naruto thở dài, mặt nhăn nhó:
“Không được. Ngày đầu tiên làm Hokage đã loạn thế này… còn ra thể thống gì.”
Musasabi đi cạnh, ánh mắt vô cảm nhưng giọng khẽ châm biếm:
“Ngươi gấp thế… là vì giấy tờ, hay vì tò mò?”
Naruto khựng lại nửa bước, mặt thoáng đỏ lên:
“Ta… ta không tò mò! Ta chỉ… nói sự thật!”
Shizune chép miệng, bàn tay siết vạt áo:
“Nhưng nếu họ… đang…”
Cả ba cùng im bặt, ánh mắt nhìn nhau.
Không ai dám nói nốt câu.
Một nhịp im lặng dài.
Naruto hít sâu, giọng như tự trấn an:
“…Dù thế nào… ta cũng phải hỏi thẳng.”
Shizune bối rối:
“Nếu… nếu họ thật sự… thì chúng ta…”
Musasabi khẽ gật:
“Thì tất cả sẽ giả vờ chưa từng thấy gì.”
Naruto bặm môi, mặt nghiêm hẳn:
“Được. Vậy cứ thế.”
Ba người đứng trước cửa, đồng loạt nuốt nước bọt.
Khi đến cửa nhà Jiraiya, Naruto chẳng buồn gõ.
Theo thói quen suốt bao năm, cậu đưa chân—
ẦM!
Cửa phòng ngủ bật tung.
“TIÊN NHÂN HÁO SẮC!!!”
Jiraiya giật bắn người.
Tấm chăn trượt xuống, để lộ Tsunade đang nằm gối đầu trên tay ông, tóc rối bời, mặt đỏ hồng vì còn ngái ngủ.
Bên cửa—
Naruto há hốc mồm, mắt trợn tròn như sắp rớt ra ngoài.
Đứng cạnh cậu, Shizune cũng sững người, mặt đỏ bừng rồi vội vàng lấy tay che mắt.
Musasabi (Itachi) im lặng… chỉ khẽ cúi đầu, nhưng khóe miệng co giật liên tục.
Trong phòng ngủ, Jiraiya đờ đẫn mất vài giây mới nhận ra thảm họa vừa xảy ra.
Ông há miệng, nhưng không thốt nổi chữ nào.
Naruto run run đưa tay chỉ hai người:
“Tôi… tôi đi tìm bà Tsunade… để hỏi… mấy thứ giấy tờ Hokage… ai ngờ…”
Shizune vội lùi lại một bước, giọng run run:
“Xin… xin lỗi Tsunade-sama, tôi… tôi không biết…”
Tsunade lúc này mới lờ mờ tỉnh hẳn.
Nàng mở mắt, ánh nhìn còn mơ hồ. Một giây sau, ý thức ùa về—
Cảnh tượng khủng khiếp trước mắt.
Cả căn phòng chìm trong một nhịp im lặng dài dằng dặc.
Jiraiya chỉ muốn độn thổ.
Tsunade bặm môi, tay siết chặt tấm chăn kéo lên tận cổ, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Naruto lắp bắp:
“Tôi… tôi không thấy gì… tôi không nghe gì… tôi đi đây!”
Rồi cậu quay đầu bỏ chạy nhanh như gắn động cơ tên lửa sau mông.
Shizune vẫn che mặt, giọng lạc đi:
“Xin lỗi… xin lỗi Tsunade-sama…”
Musasabi hít một hơi sâu, khẽ nói giọng vô cảm:
“Ta nghĩ… ta cũng nên đi.”
Ba người biến mất khỏi cửa phòng, để lại một không gian im ắng đến mức nghe được cả nhịp tim hỗn loạn.
Jiraiya đưa tay che mặt, thở hắt ra tuyệt vọng.
Mặt Tsunade đỏ bừng, giọng khàn khàn nhưng không phải tức giận
“…Ông… mau mặc đồ vào đi…”
Jiraiya vẫn đờ người, tay run run kéo tấm chăn khác che vội.
Tsunade hít một hơi thật sâu, ánh mắt xấu hổ lướt qua căn phòng vừa chứng kiến tất cả những bí mật đã giấu suốt nhiều năm.
Nhưng cuối cùng…
Nàng chỉ nhẹ giọng thêm một câu, giọng lúng túng:
“…Rồi… ra giải thích đàng hoàng… đừng để đám trẻ nghĩ linh tinh.”
Jiraiya gật đầu, trái tim đập loạn, bất chấp mặt đỏ tới mang tai.
Một lúc sau.
Cửa phòng khẽ mở ra.
Jiraiya bước ra trước, tóc buộc gọn, áo chỉnh tề, cố tỏ ra bình thản.
Phía sau, Tsunade cũng mặc y phục ngay ngắn, nhưng gò má vẫn đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn thẳng ai.
Trong hành lang, Naruto, Shizune và Musasabi đứng nghiêm, không ai lên tiếng.
Không khí im ắng đến ngột ngạt.
Jiraiya ho khẽ một tiếng, giọng trầm mà ngượng:
“…Ừm… chuyện vừa rồi… chắc… các ngươi cũng nhìn thấy rồi.”
Naruto khoanh tay, khóe môi giật giật.
Jiraiya lúng túng gãi má, liếc qua Tsunade rồi nhìn thẳng Naruto, giọng càng khàn hơn:
“Ta và Tsunade… cuối cùng… cũng xác nhận rõ tình cảm.”
Một nhịp im lặng.
Rồi Naruto nheo mắt, môi cong thành nụ cười ranh mãnh.
Cậu giơ ngón tay cái, giọng dõng dạc:
“Tiên Nhân Háo Sắc… rốt cuộc cũng thành công rước nàng về dinh rồi hả?”
Jiraiya nghẹn lời, mặt thoắt đỏ như thiếu niên.
Tsunade nghiến răng, tay siết vạt áo, mặt đỏ ửng đến tận tai.
Shizune cúi đầu, hai tay chắp trước bụng, giọng khẽ nhưng ấm áp:
“Chúc mừng… Tsunade-sama.”
Musasabi nhìn cả hai, giọng lạnh nhạt như không có gì đặc biệt:
“Chúc mừng.”
Naruto khoanh tay, cười tủm tỉm:
“Ta đoán sau này, ông sẽ không đi tìm tư liệu được nữa. Hắc hắc!”
Jiraiya thở hắt, vờ nghiêm mặt:
“Ngươi… bớt nói linh tinh!”
Nhưng khóe miệng ông khẽ cong lên, không giấu được nét nhẹ nhõm.
Tsunade liếc qua, ánh mắt xấu hổ nhưng cũng lấp lánh dịu dàng.
Một khoảnh khắc…
Họ giống như một gia đình kỳ quặc, cuối cùng cũng tìm được yên bình sau bao năm chờ đợi.
Văn phòng Hokage.
Naruto ngồi sau chiếc bàn lớn, trước mặt là một chồng hồ sơ mới tinh, nét chữ nghiêm chỉnh ghi trên bìa:
Kế hoạch đặc biệt – Lễ cưới Tamnin.
Jiraiya đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng:
“Ta nói… không cần làm ầm ĩ như vậy…”
Tsunade khoanh tay, ánh mắt lúng túng:
“…Chuyện này… chưa chắc… cần thiết phải…”
Naruto khẽ hắng giọng, ánh mắt lạnh như băng mà khóe môi cứ giật giật:
“Xin lỗi, hai người không có quyền từ chối.”
Cậu đặt tay lên đống hồ sơ, giọng dứt khoát:
“Đây là công vụ quan trọng nhất của làng trong tháng này.”
Shizune đứng một bên cười khúc khích, tay ghi chép tỉ mỉ:
“Phải đấy. Đám cưới Tamnin… cả làng mong đợi đã lâu.”
Musasabi ngồi im một góc, chỉ thở nhẹ:
“…Ta không bình luận.”
Naruto hít sâu, giọng nghiêm trang hơn bao giờ hết:
“Trên cương vị Hokage Đệ Lục—”
“…Ta tuyên bố nhiệm vụ lớn đầu tiên chính thức của mình.”
“Chuẩn bị lễ cưới cho Jiraiya và Tsunade.”
Tsunade bặm môi, mặt đỏ như lửa.
Jiraiya siết chặt nắm tay, giọng lạc đi:
“Ngươi… ngươi… có biết mất mặt thế nào không hả?!”
Naruto khoanh tay, nở nụ cười vô cùng vô sỉ:
“Ông đã trốn tránh ba mươi năm. Giờ thì muộn rồi.”
Shizune che miệng cười, còn Musasabi khẽ gật đầu tỏ ý tán thành.
Naruto nhìn cả hai người, giọng chắc nịch:
“Ngày mai ta sẽ gửi thông báo chính thức toàn làng. Ai phản đối—”
“…sẽ bị Hokage xử lý.”
Cả văn phòng chìm trong tiếng thở dài và mặt đỏ bừng, nhưng không ai cãi thêm.
Cuối cùng, giấc mơ của tiên nhân háo sắc đê tiện nhất Konoha… cũng sắp thành sự thật.