Chiều hôm đó.
Hội trường lớn trong Tòa Tháp Hokage đông nghịt người.
Bạn bè của Naruto, Shizune, Iruka, Konohamaru, Teuchi, Ayame… cùng rất nhiều Jonin lẫn Anbu đều tập trung đầy đủ.
Trên bục cao, Naruto đứng thẳng lưng, khoác áo choàng Hokage mới tinh.
Ánh mắt cậu đảo một vòng quanh căn phòng đang ồn ào xôn xao.
Kiba huých Choji:
“Có chuyện gì mà gọi đông vậy?”
Lee thì nắm tay run rẩy:
“Chắc là nhiệm vụ lớn!”
Ino thở dài, nhìn Hinata thấp giọng:
“Mặt Naruto-kun nghiêm trọng thế… không biết có chuyện gì…”
Khi mọi người dần im lặng, Naruto hắng giọng, giọng vang to:
“Hôm nay… ta triệu tập mọi người không phải vì chiến sự.”
Cả hội trường im phăng phắc.
Naruto hít sâu, giọng chắc nịch:
“Là vì… một chuyện trọng đại nhất lịch sử Konoha.”
Tất cả đồng loạt nhìn lên.
Naruto giơ tay lên, chỉ về phía cuối hội trường, nơi Jiraiya và Tsunade đang lúng túng ngồi cạnh nhau.
“Ta tuyên bố—”
“Jiraiya-sensei sẽ cưới Tsunade-sama.”
ẦM!!!
Tiếng la hét, tiếng kêu gào, tiếng cười phá lên vang dậy.
Kakashi khẽ ho một tiếng, mắt cong cong sau mặt nạ:
“…Không bất ngờ… nhưng vẫn thấy sốc.”
Shikamaru đỡ trán:
“Phiền phức thật…”
Lee bật khóc, nắm tay Kiba:
“Thanh xuân muôn năm!”
Kurenai che miệng cười, Ino, Hinata, Tenten thì đồng loạt nhìn nhau, mặt đỏ bừng.
Tsunade hai tay ôm mặt, gần như muốn độn thổ.
Jiraiya chỉ còn thiếu nước ngất xỉu.
Naruto phớt lờ tất cả, giọng vô cùng nghiêm trang:
“Là Hokage, ta yêu cầu mọi người—”
“…Phối hợp tổ chức lễ cưới hoàn hảo nhất cho hai người họ.”
Konohamaru giơ tay hét to:
“Đồng ý!”
Teuchi cười ha hả, vỗ vai Ayame:
“Chúng ta tài trợ ramen!”
Kiba nhe răng:
“Cho ta phụ trách dàn nhạc!”
Naruto gật đầu thỏa mãn:
“Tốt. Tất cả chuẩn bị. Chúng ta phải tổ chức một lễ cưới hoành tráng cho đôi uyên ương này mới được.”
Không ai còn lời nào để phản đối.
Trong ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa kính lớn, gương mặt của Tsunade và Jiraiya cùng đỏ bừng…
Nhưng không ai có thể giấu được nét hạnh phúc hiện lên trong ánh mắt.
—--------------------------------
Konoha ngập trong bầu không khí tưng bừng hiếm thấy.
Những tấm băng vải trắng in dòng chữ lớn:
“Chúc phúc Jiraiya-sama và Tsunade-sama”
…treo dọc khắp đại lộ chính dẫn đến tháp Hokage.
Naruto khoanh tay đứng trước bảng danh sách nhiệm vụ, giọng trầm tĩnh như ra lệnh tác chiến:
“Các nhóm nghe đây.”
Kiba giơ tay trước, ánh mắt sáng rực:
“Nhóm tụi tôi đảm nhận đội nhạc và pháo hoa!”
Choji vỗ bụng, cười to:
“Nhà Akimichi lo tiệc ăn uống.”
Ino mỉm cười tươi:
“Tụi em chuẩn bị hoa tươi trang trí khắp hội trường.”
Hinata khẽ cúi đầu, giọng dịu nhẹ:
“Em… sẽ phụ trách may thêm khăn tay, cờ chúc phúc.”
Shikamaru thở dài, tay chống hông:
“Phiền phức thật… ta lập kế hoạch chi tiết và chia ca trực.”
Lee nắm chặt tay, mắt long lanh:
“Tớ xin đảm nhận tập hợp thanh niên làng tập múa chúc mừng!”
Naruto gật đầu, ánh mắt đầy hài lòng:
“Tốt. Mọi thứ tiến hành trong ba ngày, không được sai sót.”
Shizune bước lên, tay ôm tập hồ sơ, giọng nhẹ nhàng:
“Trang phục lễ cưới của Tsunade-sama và Jiraiya-sama đã được bà Sora đo xong. Mọi người cứ chuẩn bị tâm lý… sẽ rất long trọng.”
Tsunade đang ngồi một góc, mặt đỏ bừng, tay siết chặt tách trà.
Jiraiya ngồi cạnh, tay run run, thở ra khói lạnh:
“…Ta… ta thật sự không cần rình rang thế này…”
Naruto nhìn thẳng, giọng lạnh lùng:
“Muốn phủ quyết sao? Giờ thì muộn rồi.”
Kakashi lặng lẽ xuất hiện sau lưng Jiraiya, khẽ vỗ vai:
“Chúc mừng, Jiraiya-sama.”
Jiraiya cứng người, mặt đỏ gấp đôi.
Konohamaru chạy vòng quanh, giơ lá cờ nhỏ khắc tên hai người, miệng hò hét phấn khích:
“Đại lễ! Đại lễ!”
Một nhịp thở dài bất lực của cặp đôi…
Một khoảnh khắc trầm mặc…
Rồi tất cả cùng cười.
—------------------
Ngày lễ cưới diễn ra…
Trời xanh cao vợi. Gió nhẹ phất qua cổng chính Konoha, nơi treo một tấm băng lớn trắng đỏ:
“Lễ Thành Hôn Jiraiya-sama & Tsunade-sama!!”
Dân làng rộn ràng tề tựu, còn đoàn khách mời từ khắp nhẫn giới cũng đã lần lượt đến.
Gaara dẫn đầu đoàn Làng Cát, Temari khoác váy lam sang trọng, tay ôm một giỏ quà lớn.
Temari nheo mắt, khẽ cười trêu Naruto khi hai người gặp mặt:
“Đúng là bất ngờ đấy. Vừa lên làm Hokage, anh đã làm chủ hôn đám cưới rầm rộ thế này.”
Naruto gãi đầu, cười nhạt:
“Không phải ý của anh… nhưng rõ ràng lão háo sắc đó không trốn được nữa.”
Làng Đá cũng có mặt, Akatsuchi cười toe khi nhìn cặp đôi đang lúng túng:
“Jiraiya-sama, cuối cùng cũng cưới được Tsunade-sama. Chúc mừng!”
Ở góc khác, đoàn Làng Sương Mù tiến đến.
Giữa hàng ninja áo lam là Mizukage Mei nổi bật trong bộ kimono tím thêu hoa, miệng cười tươi rói:
“Lâu rồi không dự đám cưới nào đáng yêu thế này.”
Cô liếc sang Naruto, ánh mắt sáng lên trêu ghẹo:
“Hokage Đệ Lục, nếu sau này cậu cần người tư vấn… tôi sẵn sàng.”
Naruto ho khẽ, cố giữ mặt nghiêm túc:
“Cảm ơn Mizukage-sama… tôi sẽ chú ý.”
Đoàn Suna, Iwa, Kiri nối nhau đi vào quảng trường trung tâm, nơi đã dựng sân khấu, bàn tiệc, và hàng dài hoa tươi.
Các thanh niên bận rộn đón khách, dẫn đường, sắp xếp quà mừng.
Shikamaru thở dài, nhìn danh sách khách:
“Phiền phức thật… nhưng ít nhất lần này không phải họp tác chiến.”
Ino cười nhẹ, tay chỉnh lại dải ruy băng trắng:
“Thay đổi không khí chút cũng hay.”
Lee cầm cờ vẫy nhiệt tình, nước mắt lấp lánh:
“Thanh xuân thật tuyệt vời!”
Ở phòng chuẩn bị, Tsunade và Jiraiya khoác lễ phục trắng đỏ, đứng cạnh nhau.
Gương mặt cả hai đỏ bừng… nhưng ánh mắt lại dịu dàng chưa từng có.
Khi nhạc lễ vang lên, hoa tươi tung bay, ai nấy đều hướng về cặp đôi huyền thoại đang làm nghi thức thành hôn.
Kakashi đứng một góc, mặc lễ phục trang trọng màu đen, tay cầm ly rượu, mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ quen thuộc.
Anh tưởng mình có thể lặng lẽ làm người quan sát vô hình như mọi khi.
Nhưng rồi—
Một bóng dáng yểu điệu trong bộ kimono tím lướt đến gần, tỏa ra mùi hương thanh nhã.
Mizukage Mei mỉm cười duyên dáng, giọng dịu như gió xuân:
“Kakashi Hatake… tôi nghe nhiều về anh rồi.”
Kakashi giật mình, tay cứng đờ.
“À… Mizukage-sama… tôi…”
Mei hơi nghiêng đầu, mắt cong cong:
“Đáng tiếc, hôm trước Hokage Đệ Lục giao tận tay anh thư của tôi… nhưng không có hồi đáp…”
Kakashi nuốt khan, ánh mắt liếc quanh tìm đường lui.
Naruto đứng cạnh dàn quan khách, vừa thấy Kakashi liền… quay mặt sang hướng khác, giả vờ chỉnh cổ áo.
Shikamaru lặng lẽ lùi nửa bước, như thể không quen biết.
Kiba cố nhịn cười, vai run lên.
Ino thì ghé tai Hinata thì thầm gì đó, mặt cả hai đỏ bừng.
Kakashi há miệng, giơ tay ra hiệu cầu cứu.
Maito Gai ở cách đó vài mét, thấy thế liền hớn hở giơ cao ngón tay cái, răng lóe sáng:
“Thanh xuân muôn năm! Cố lên Kakashi!”
Kakashi cứng người, mặt dưới lớp mặt nạ chắc chắn đã trắng bệch.
Mei khẽ chạm ngón tay lên vai anh, giọng như vô tình:
“Lần này tôi muốn tận mắt thấy… Kakashi-san có thật sự đẹp trai như lời đồn.”
Cả quảng trường rộn ràng tiếng nhạc.
Chỉ riêng Kakashi muốn độn thổ ngay lập tức.
Lễ cưới vẫn tiếp tục.
Tiếng trống, tiếng nhạc, tiếng chúc tụng rộn khắp quảng trường.
Kakashi khẽ lùi từng bước, toát mồ hôi lạnh, mắt lia quanh tìm đường trốn.
Mizukage Mei vẫn mỉm cười dịu dàng, ngón tay đặt lên vai anh như gắn kết giới:
“Kakashi-san, đừng căng thẳng vậy… tôi chỉ muốn trò chuyện.”
“À… không… tôi… tôi bận…” – Kakashi lí nhí, tay toan rút về.
Nhưng Mei đã nhẹ nhàng trượt tay xuống, nắm chặt lấy cổ tay anh.
Kakashi giật mình, thử kéo nhẹ—
Không nhúc nhích được.
Mizukage của Làng Sương Mù mỉm cười càng rạng rỡ:
“Đi thôi.”
Kakashi nhìn quanh lần cuối, ánh mắt cầu cứu.
Naruto khoanh tay dựa cột cười nhạt, như thể đang xem kịch hay.
Mei dắt tay Kakashi đi ngang qua Naruto.
Kakashi cứng đờ, giọng run run:
“Hokage-sama… Naruto…cứu thầy…”
Naruto giơ tay vẫy nhẹ, giọng vô cùng vô sỉ:
“Chúc hai người vui vẻ.”
Cả quảng trường dõi theo cảnh tượng đó.
Naruto thở ra, nghiêng đầu về phía ba người đang đứng sát bên: Temari, Ino, và Hinata.
Giọng cậu trầm thấp, nhưng ánh mắt không giấu được tia tinh quái:
“Anh cá là… chưa đầy một năm nữa, Konoha lại có đám cưới mới.”
Ino khẽ che miệng cười:
“Khả năng cao thật đấy…”
Temari khoanh tay, môi cong nhẹ:
“Nếu là Kakashi… cũng đáng để Mizukage để mắt.”
Hinata lí nhí:
“Em…em nghĩ… họ cũng rất đẹp đôi…”
Ngay lúc ấy, Sai đứng bên, mặt vô cảm, giọng thản nhiên phun ra một câu:
“Nếu họ cưới nhau, ban đêm Mizukage có thể vẽ Kakashi đang ngủ không đeo mặt nạ rồi rao bán làm sách tranh.”
Mọi người cùng cứng đờ.
Naruto đỡ trán, thở dài:
“…Sai, cậu đúng là… không thể nói câu nào bình thường hơn sao…”
Hinata đỏ bừng mặt, che miệng.
Temari thì quay đi, vai run lên vì nhịn cười.
Yakumo, mặc lễ phục tím nhạt, vừa bước tới nghe kịp câu cuối, mặt tối sầm.
Cô hít sâu, giọng lạnh tanh:
“…Sai...anh yêu…”
Sai chớp mắt:
“Gì? Anh thấy ý tưởng thương mại này rất hợp lý.”
Yakumo véo mạnh vào hông Sai, giọng lặng lẽ nhưng đanh lại:
“Im mồm đi.”
Sai co người, mặt đờ ra:
“…Đau…”
Khoảnh khắc im lặng một nhịp—
Rồi cả đám cùng bật cười, tiếng cười vang cả dãy hành lang phủ đầy hoa trắng.
Trong khi đó, giữa quảng trường náo nhiệt, Kakashi Hatake, Jonin thiên tài của Konoha, chỉ có thể cúi đầu…
…mặc kệ Mei Terumi dắt mình đi khắp nơi như chiến lợi phẩm quý hiếm.
Khi tiếng cười quanh Naruto vừa lắng xuống, một âm thanh… rất không cần thiết vang lên từ giữa sân lễ cưới:
“KAKASHI!!!”
Maito Gai mặc lễ phục trắng bó sát, tay giơ cao bó hoa hồng đỏ rực, ánh mắt long lanh như sao:
“Hôm nay chính là ngày minh chứng thanh xuân của cậu!”
Bên cạnh, Rock Lee mặc bộ lễ phục y hệt, giơ cao biểu ngữ vẽ hình Kakashi và Mei đứng cạnh trái tim hồng khổng lồ.
Lee hét vang:
“Thầy Kakashi! Hãy để thanh xuân của thầy cháy rực với Mizukage-sama!”
Gai xoay một vòng, bó hoa rắc tung cánh hồng giữa sân.
“Nếu cậu không đón nhận tình yêu này… tôi và Lee sẽ chống đẩy tại đây một ngàn lần để tạ tội với thanh xuân!”
Lee nghiêm nghị cúi đầu:
“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
Rầm!
Cả hai quỳ xuống, bắt đầu chống đẩy thật sự, vừa đếm vừa hét khẩu hiệu:
“Thanh xuân!!!”
“Thanh xuân!!!”
Quảng trường rơi vào im lặng chết chóc.
Naruto giơ tay che mặt, giọng khàn khàn:
“…Ta không quen họ…”
Temari khẽ ho khan, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Ino đưa tay bịt miệng, vai run lên vì cười nghẹn.
Hinata đỏ bừng, hai tay quệt quệt không khí chẳng biết làm gì.
Yakumo cúi thấp đầu, thì thầm với Sai:
“…Họ thật sự là đồng đội của mình sao…”
Sai gật đầu nghiêm túc:
“Họ đang rất vui. Đó là tinh thần đồng đội… kỳ quái.”
Ở xa, Kakashi (vẫn bị Mei dắt đi) quay đầu nhìn, con mắt duy nhất thoáng đờ đẫn tuyệt vọng.
Một nhịp thở dài đồng loạt vang lên khắp đám đông.
Không ai… muốn nhận quen hai thầy trò này.
Giữa quảng trường phủ hoa trắng.
Tiếng nhạc lễ cuối cùng khẽ lắng xuống.
Tsunade và Jiraiya đứng sóng vai trên bục cao, tay siết tay, ánh mắt cả hai vẫn thoáng bối rối nhưng không ai né tránh nữa.
Bên dưới, hàng ngàn người im lặng theo dõi.
Naruto mặc áo choàng Hokage, bước lên chính giữa, giọng trầm rõ vang qua khắp không gian:
“Ta, Hokage Đệ Lục Namikaze Naruto, thay mặt toàn thể Làng Lá, cùng bạn bè, đồng đội và tất cả khách mời…”
Cậu dừng lại, hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp đôi đã trải qua hơn ba mươi năm mới đến được giây phút này.
“…chính thức chúc mừng Jiraiya-sensei và Tsunade-sama.”
Tsunade khẽ cúi đầu, đôi má vẫn đỏ.
Jiraiya cố giữ mặt nghiêm, nhưng khóe miệng không giấu nổi nụ cười run run.
Naruto giơ tay, một ninja đưa lên chiếc hộp gỗ đen được khảm vàng tinh xảo.
“Đây là quà cưới… thay mặt tất cả gia đình, bạn bè.”
Cậu mở hộp, bên trong lấp lánh một cặp nhẫn bạc chạm khắc hình lá làng.
Naruto nhìn hai người, giọng trầm chắc nịch:
“Từ hôm nay—”
“…hai người chính thức là vợ chồng trước sự chứng kiến của tất cả.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài một vài giây.
Rồi cả quảng trường bùng lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang dội.
Kiba huýt sáo.
Lee nhảy lên hô “Thanh xuân vạn tuế!”
Ino và Hinata cười rạng rỡ.
Temari khẽ mỉm cười, vỗ tay nhịp nhàng.
Kakashi (vẫn bị Mei dắt tay) gật nhẹ, mắt cong lên như chúc phúc.
Tsunade bặm môi, cúi đầu che mặt, nhưng đôi vai khẽ run lên vì xúc động.
Jiraiya nghiêng đầu, nhỏ giọng trêu:
“Thế này… cuối cùng cũng không còn đường trốn nữa rồi, hử?”
Tsunade hít sâu, khẽ ngẩng lên, mắt ánh lên tia ấm áp lạ thường:
“…Ngốc.”
Nhưng tay nàng lại siết tay ông thêm chặt.
Trong tiếng chúc tụng vang trời, Naruto khẽ cúi đầu, thở ra nhẹ nhõm.
Một giấc mơ kéo dài mấy chục năm… cuối cùng cũng thành hiện thực.