Một tuần sau lễ cưới.
Tin đồn lan khắp Konoha rằng Namikaze Naruto, Hokage Đệ Lục, cuối cùng cũng sẽ an phận ngồi lì trong văn phòng giải quyết núi công văn.
Nhưng…
Mọi người sớm nhận ra họ đã quá ngây thơ.
Sáng sớm.
Văn phòng Hokage.
Naruto khoanh tay đứng giữa căn phòng đầy giấy tờ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh:
“Ta không thể mất cả ngày ngồi đây. Ngoài kia còn rất nhiều việc.”
Shizune đứng một bên, mặt thoáng run rẩy:
“Nhưng… Hokage-sama… giấy tờ phê duyệt hàng tồn đọng từ khi Tsunade-sama rời nhiệm sở…”
Naruto nghiêm giọng:
“Ta đã chuẩn bị xong phương án.”
Cậu xoay người, đẩy cửa phòng bên cạnh.
Tsunade ngồi sẵn trên ghế, mặt đờ ra, ánh mắt vô cùng… cam chịu.
Jiraiya đang xắn tay áo, trước mặt là tập hồ sơ cao tới ngực.
Naruto hắng giọng:
“Bà Tsunade, từ giờ bà sẽ phụ trách duyệt văn kiện thay ta.”
Tsunade nhíu mày:
“…Ta đã về hưu rồi.”
Naruto gật đầu, giọng trầm bình thản:
“Nhưng bà là người duy nhất từng phê duyệt đống này mà không để sót khoản ngân sách nào. Tôi tin tưởng bà.”
Tsunade thở dài, tay xoa trán.
Naruto quay sang Jiraiya, nụ cười vô sỉ hiện rõ:
“Còn ông, tiên nhân háo sắc, đương nhiên… phải giúp bà ấy.”
Jiraiya chép miệng:
“…Vì sao ta phải…”
Tsunade liếc qua, ánh mắt lạnh tanh.
Jiraiya khựng lại, nuốt khan, rồi hít sâu:
“…Được rồi.”
Naruto nhìn cả hai, giọng trầm chắc:
“Thế nhé. Ta đi đây.”
Shizune sững người:
“Ngài… đi đâu?”
Naruto hất áo choàng lên vai, ánh mắt sáng lên quyết tâm:
“Đi thực địa. Kiểm tra tất cả đồn trấn, các trại huấn luyện, và tuyến biên giới.”
Rồi cậu biến mất qua cửa sổ trong nháy mắt.
Trong phòng, Tsunade mím môi, thở dài bất lực:
“…Đúng là đệ tử của Kakashi, lười như hủi.”
Jiraiya thả người xuống ghế, tay xoa gáy:
“Thôi thì… ta giúp nàng vậy. Dù sao… đống giấy tờ này cũng không thể để một mình nàng ôm.”
Tsunade khẽ liếc sang, ánh mắt mềm đi một thoáng.
Jiraiya cúi đầu, bắt đầu cầm bút.
Vì thương vợ—
Đây là lần đầu tiên trong đời ông nghiêm túc giải quyết hồ sơ hơn cả viết tiểu thuyết.
—-------------------
Ba ngày sau.
Trên mái tháp Hokage, Itachi khoanh tay đứng, ánh mắt sâu hoắm nhìn về phía xa.
Trong tầm nhìn, Naruto vừa kết thúc kiểm tra biên giới làng, chưa kịp quay về văn phòng thì lại nhảy xuống phố chính, lôi Hinata, Ino, và Temari đi ăn trưa.
Musasabi khẽ thở ra một hơi dài, giọng khàn khàn chỉ mình hắn nghe được:
“…Ban đầu ta nghĩ… lên làm Hokage rồi… ít nhất ngươi sẽ bớt chạy loạn.”
Hắn lặng lẽ cúi đầu, một tay chống trán.
Nhưng thực tế—
Naruto vẫn chẳng khác gì hồi trước.
Hôm qua: Đi “kiểm tra trại huấn luyện,” thật ra là tu luyện Rasenraiho với kiếm thuật tới nửa đêm.
Hôm nay: Mượn danh “thị sát an ninh,” thật ra là đưa cả ba cô bạn gái cùng đi dạo phố.
Musasabi khẽ nhắm mắt, khóe miệng giật nhẹ:
“Không biết quyết định của Tsunade… là đúng hay sai nữa…”
Một cơn gió lạnh lướt qua, làm áo choàng ANBU phấp phới.
Hắn thở dài, tay chạm vào chuôi kiếm sau lưng:
“…Ít nhất, nếu có biến, ta vẫn đủ sức kéo tên này về bàn làm việc.”
Nhưng nói thế thôi, Musasabi hiểu—
Naruto sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên.
Đúng lúc ấy—
Một ANBU truyền tin mặc y phục đen, mặt nạ khắc hình rắn bạc, chạy vội qua quảng trường, tay siết chặt cuộn điện tín.
Itachi khẽ híp mắt.
Chỉ một thoáng quan sát, hắn đã nhận ra:
Khẩn cấp.
Hắn hạ người xuống, xuất hiện trước mặt ANBU không một tiếng động.
Giọng Itachi trầm lạnh:
“Có chuyện gì?”
ANBU giật mình, nhìn rõ tấm mặt nạ của Musasabi, vội cúi đầu:
“Lệnh tối khẩn gửi Hokage-sama. Làng Cát vừa chuyển điện tín…”
Itachi nheo mắt, giọng trầm thấp:
“Giao cho ta. Ta sẽ trực tiếp đưa.”
ANBU hơi chần chừ, rồi gật đầu, hai tay dâng cuộn điện.
“Rõ. Báo cáo ngay. Nội dung không qua trung chuyển.”
Itachi nhận lấy, chậm rãi mở phong niêm.
Chỉ liếc qua vài dòng, mắt hắn tối hẳn.
“Tàn tích Rouran xuất hiện dao động chakra quy mô lớn. Kazekage đặc biệt yêu cầu Konoha cử người cấp tốc hỗ trợ.”
Rouran.
Itachi nắm chặt mép giấy, gương mặt dưới mặt nạ vẫn bình tĩnh…
Nhưng trong tim, một ký ức chậm rãi ùa về—
Cuộc trò chuyện trên Mặt Trăng.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Không chần chừ thêm một nhịp, Itachi biến mất như một làn khói đen.
Phải tìm Naruto ngay lập tức.
Giữa khu chợ ẩm thực Konoha.
Naruto sải bước thong thả, tay đút túi, bên cạnh Hinata mặc váy tím nhạt, đôi mắt dịu dàng dõi theo từng cử động của cậu.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện nhỏ.
Hinata khẽ cười:
“Ngày mai… anh rảnh không? Em muốn đưa anh về thăm nhà…”
Naruto chưa kịp đáp, liền nghe một tiếng gió rít—
Musasabi xuất hiện.
Áo choàng ANBU phất lên, giọng trầm lạnh:
“Hokage-sama.”
Hinata giật mình, Naruto nhíu mày:
“Chuyện gì?”
Itachi giơ lên cuộn điện tín, giọng ngắn gọn:
“Tin khẩn từ Làng Cát. Tàn tích Rouran xuất hiện dao động.”
Cặp mắt xanh lam của Naruto tối hẳn.
Chỉ một câu đã đủ.
Cậu hít sâu, ánh mắt thoáng nghiêm trọng.
“…Hiểu rồi.”
Hinata nhìn Naruto, tay khẽ siết vạt áo.
Naruto đặt tay lên vai cô, giọng dịu đi:
“Chúng ta phải đi. Em cùng anh thông báo cho Tsunade trước.”
Văn phòng Hokage.
Tsunade và Jiraiya đang xem xét hồ sơ, thấy cả ba người bước vào, ánh mắt đã nhận ra ngay bất thường.
Tsunade ngẩng lên, giọng trầm:
“Chuyện gì?”
Naruto không vòng vo:
“Phong Quốc gửi báo cáo. Rouran có biến. Tôi phải qua đó kiểm tra.”
Một nhịp im lặng căng thẳng.
Jiraiya khẽ thở ra, giọng khàn:
“…Ta hiểu. Rouran… đi cẩn thận.”
Tsunade nhìn thẳng Naruto, ánh mắt dày đặc lo lắng nhưng vẫn dứt khoát:
“Nhớ kỹ—an toàn bản thân là trên hết.”
Naruto khẽ gật, giọng chắc nịch:
“Tôi hiểu.”
Hinata cúi đầu chào Tsunade, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, Tsunade-sama. Em… sẽ cùng đi.”
Tsunade nhìn cô một lúc, rồi nhẹ giọng:
“Ta tin hai đứa.”
Naruto nhìn sang Musasabi:
“Đi thôi.”
Không chậm thêm một phút nào. Hành trình tới Rouran bắt đầu.
—--------------------------
Ba ngày sau.
Bầu trời Phong Quốc xám bạc, gió nóng cuộn cát quất rát da.
Giữa biển cát mênh mông, tàn tích Rouran hiện ra như khối đá khổng lồ sắp bị thời gian nuốt sạch.
Những tường thành đổ nát, những cột trụ khắc văn tự cổ xưa ngả nghiêng, tỏa ra một luồng khí áp âm u khó tả.
Naruto, Hinata và Musasabi hạ xuống mép di tích, áo choàng bay phần phật.
Một đội shinobi Làng Cát đã chờ sẵn.
Kankuro dẫn đầu, khoác áo giáp đen, bước lên đón, nét mặt căng thẳng:
“Cảm ơn mọi người đã đến nhanh như vậy.”
Naruto gật nhẹ:
“Có gì mới không?”
Kankuro thở ra một hơi, giọng khàn khàn:
“Trinh sát Làng Cát phát hiện nhiều dị động lạ thường quanh đây. Một số dân buôn đi ngang đều biến mất không dấu vết.”
Naruto cau mày:
“Mất tích?”
Kankuro gật chậm, ánh mắt nghiêm trọng:
“Không chỉ thường dân. Đã có ít nhất ba shinobi tuần tra của Làng Cát… không trở về.”
Hinata hỏi:
“Có dấu hiệu chiến đấu?”
“Không.” – Kankuro lắc đầu. – “Chỉ biến mất như bốc hơi. Chúng tôi đã thả ấn ký theo dõi, nhưng chưa nhận được tín hiệu hồi đáp.”
Naruto hít sâu, ánh mắt xanh lam trở nên sắc lạnh:
“…Hiểu rồi.”
Gió cát lùa qua, thổi tấm băng trán của cậu sáng lên lấp lánh.
Naruto nhìn thẳng vào khe nứt tím đang phập phồng như thở:
“Ta sẽ xuống kiểm tra trực tiếp.”
Musasabi gật đầu:
“Ta đi cùng.”
Hinata bước lên nửa bước, ánh mắt kiên định:
“Em cũng vậy.”
Naruto nhìn cả hai, rồi gật đầu:
“…Vậy thì đi. Nhớ chú ý cẩn thận”
Bên trong tàn tích Rouran.
Không khí âm u hẳn khi đoàn shinobi bước qua cổng đá khổng lồ đổ nát.
Naruto dẫn đầu, Hinata, Musasabi, Kankuro và bốn Jonin Làng Cát bám sát sau.
Bên trong, ánh sáng mờ tím từ những khe nứt tỏa ra, chiếu lên các bức phù điêu cổ đã mờ nét, lờ mờ vẽ những hình thù dị dạng.
Kankuro cúi giọng, bước chân chậm lại:
“…Ta không thích cảm giác chỗ này chút nào.”
Musasabi nhìn lướt qua, ánh mắt sâu hoắm:
“Có dấu chakra cổ đại… nhưng lẫn thứ gì khác.”
Naruto không đáp.
Trong tâm trí—
Một giọng nói lạnh như thép vang lên:
“Naruto.”
Naruto hơi khựng bước.
“Chà chà…Không thể tin nổi… không gian này có hơi thở của Quỷ Giới.”
Cậu nghiến răng, trầm giọng trong tâm thức:
“…Quỷ Giới? Sensei, thầy chắc không?”
“Chắc. Thứ khí tức này… không phải từ nhân giới, càng không phải tàn dư nhẫn thuật. Nó là ma lực thuần khiết.”
Mồ hôi lạnh rịn trên thái dương Naruto.
“Nếu thực sự có một con Demon vượt qua ranh giới không gian… không ai ở đây nên coi thường.”
Naruto mở mắt, hít một hơi sâu, giọng vang trầm lạnh:
“Tất cả dừng lại.”
Kankuro giật mình:
“Gì—”
Naruto quay người, ánh mắt sắc lạnh:
“Có thứ gì đó trong tàn tích này… không phải do Nhẫn giới tạo ra.”
Musasabi trầm giọng:
“…Quỷ Giới?”
Naruto khẽ gật, tay đặt lên chuôi kunai:
“Đúng. Tất cả chuẩn bị chiến đấu ngay lập tức. Không phân tán đội hình.”
Không ai tranh cãi.
Trong khoảnh khắc ấy, hơi lạnh từ khe nứt dường như đột ngột lan rộng…
Thứ gì đó đang tỉnh dậy.
Hành lang đá đổ nát kéo dài xuống lòng đất, hơi lạnh lẫn bụi cát nồng mùi tanh hôi.
Naruto dẫn đầu, tay đặt sẵn lên chuôi kiếm.
Musasabi, Hinata, Kankuro và bốn Jonin Làng Cát bước theo, bước chân nhẹ hết mức.
Không ai nói một lời.
Mãi cho đến khi…
Một âm thanh khô khốc vang lên.
“Cạch… cạch… cạch…”
Tiếng đẽo đá đều đặn, vang vọng khắp đường hầm tối mịt.
Hinata khẽ cúi đầu, Byakugan mở ra. Mắt cô thoáng run lên:
“Có… người.”
Naruto giơ tay ra hiệu dừng lại, thấp giọng hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Rất nhiều.” – Hinata thì thầm – “Ít cũng phải hơn trăm người.”
Cả nhóm men theo mép hành lang, cuối cùng đứng bên một vòm đá lớn sụp vỡ.
Ánh sáng lờ mờ từ hàng trăm đuốc gỗ cắm xuống nền đá rạn nứt.
Trong luồng sáng vàng đục—
Hàng trăm bóng người lặng lẽ cầm xẻng, đục phá những tảng đá lớn.
Âm thanh cạch… cạch… cạch… vang lên không ngừng.
Một Jonin Làng Cát dừng bước, mặt tái đi, giọng lạc hẳn:
“…Không… không thể nào… đó là đội trưởng Koro… hắn mất tích hai tuần trước…”
Naruto hít một hơi, đôi mắt xanh lạnh đi.
Musasabi nheo mắt Sharingan, tay siết nhẹ chuôi kiếm:
“…Chakra của bọn họ gần như cạn sạch.”
Kankuro cau mày, giọng khàn khàn:
“Bọn họ… đang bị điều khiển.”
Hinata run nhẹ, giọng gần như nghẹn:
“Em nhìn thẳng vào mắt họ… không còn chút ý thức. Thần trí trống rỗng…”
Naruto hạ giọng, từng chữ nặng như đá:
“…Xác sống.”
Kankuro nắm chặt tay:
“Họ đang làm gì vậy?”
Naruto cúi người, quan sát kỹ mặt sàn nứt vỡ bên dưới:
Từng nhát xẻng chậm rãi phá dần lớp phong ấn đá cổ.
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
“…Chúng đang đào xuống sâu để tìm thứ gì đó.”
Một Jonin Làng Cát không kìm được, nhảy xuống chạy tới:
“Koro! Tỉnh lại! Là tôi, Jiro đây!”
Nhưng người đàn ông kia chỉ lặng lẽ nâng xẻng, đập xuống, mắt trống rỗng như hai hốc cát chết.
Không một phản ứng.
Cạch… cạch… cạch…
Hàng trăm người vô hồn vẫn đập cuốc xẻng xuống đá, không để tâm đến những kẻ vừa xuất hiện.
Naruto nheo mắt, định ra hiệu phong tỏa toàn bộ tầng hầm—
ẦM!!!
Tiếng động khủng khiếp vang lên từ dưới đáy hố sâu, âm thanh như trống lớn đập vào tim, khiến từng khối đá rung bần bật.
Một cơn gió tanh nồng xộc lên, lẫn mùi bụi cát và mùi mục rữa không giống bất cứ thứ gì thuộc về nhân gian.
Hinata lùi một bước, mặt trắng bệch:
“…Cái… gì…”
Một luồng sát khí khổng lồ tràn thẳng lên, đặc quánh đến mức không khí cũng lạnh buốt.
Naruto nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt đến bật máu. Ngay cả cậu… cũng thấy chân mình run nhẹ.
ẦM!!!
Mặt đất nứt vỡ.
Từng khối đá lớn lăn xuống, lộ ra một hố sâu đen ngòm như cửa địa ngục.
Từ trong bóng tối ấy—
Một thân hình khổng lồ trườn lên.
Cao hơn tám mét.
Vỏ ngoài là giáp cát đen xỉn, từng mảng lởm chởm gai cứng như lưỡi kiếm hoen gỉ.
Hơi thở nó phả ra khói vàng, tanh ngòm đến mức Hinata suýt khụy xuống, tay bịt chặt miệng, mặt tái nhợt.
Khuôn mặt xấu xí tởm lợm, chỉ là một khối xương khô méo mó, hốc mắt sâu hoắm đỏ rực, miệng nứt ra đầy răng đen vỡ vụn.
Cát độc nhỏ lộp độp từ bốn chân nó, rơi xuống như mưa bẩn.
Một giọng trầm trầm vang lên trong đầu Naruto, khô lạnh như tiếng xương cọ vào đá:
“…Những kẻ mới đến… ở lại đi…trở thành nô lệ của ta.”