Devil's Path: Hành Trình Từ Quỷ Giới Tới Nhẫn Giới

Chương 209: Kích hoạt phong ấn



Bóng tối dày đặc.

Naruto dẫn đầu, tay khẽ đặt lên chuôi Yamato đang ngả màu đen xanh âm u.

Hinata bước ngay phía sau, mắt Tenseigan mở rộng soi rõ từng tảng đá rạn nứt.

Musasabi lặng lẽ giữ khoảng cách cảnh giới.

Họ đi sâu qua con đường đá sụp, nơi hàng trăm xác sống từng miệt mài đào bới.

Một hố sâu khổng lồ hiện ra.

Tầng đá nứt gãy hoàn toàn, bên dưới là một không gian đen kịt, phảng phất hơi lạnh không thuộc về nhân gian.

Hinata khẽ siết tay Naruto, thấp giọng hỏi:
“Naruto-kun…Vì sao… một con quỷ như vậy lại xuất hiện ở đây?”

Naruto không đáp ngay.

Trong tâm trí cậu, Vergil chậm rãi mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh:

“Hỏi hợp lý.”

Naruto hít sâu, giọng lặng:
“…Vì sao Kha’zoth có thể qua được?”

Vergil khẽ nghiêng đầu:

“Ngày trước… khi thanh Yamato bị gãy, những mảnh vỡ của nó văng khắp Quỷ Giới.”

“Mỗi mảnh Yamato… có năng lực tự mở cổng không gian.”

Naruto cau mày:
“…Kha’zoth lợi dụng một mảnh?”

Vergil gật nhẹ:

“Khả năng cao. Nó bước qua khe nứt, rồi kẹt lại khi Yamato được thu hồi dần.”

“Nếu tất cả mảnh vỡ đã trở về, nó không còn đường quay về Quỷ Giới.”

Naruto trầm giọng:
“…Hiểu rồi.”

Cậu ngẩng lên, nhìn Hinata và Musasabi.

“Vergil-sensei nói—”

“Ngày trước, khi thanh Yamato bị gãy, mảnh vỡ trôi dạt khắp Quỷ Giới. Mỗi mảnh có khả năng mở cổng không gian.”

Hinata khẽ nắm chặt tay áo cậu:
“Vậy con Kha’zoth này…”

“Nó bước qua cổng do mảnh Yamato mở.”

Naruto nheo mắt, giọng trầm hơn:
“Nhưng vì hầu hết mảnh vỡ đã được thu hồi… nó không thể quay lại.”

Musasabi từ sau cất giọng thấp khàn:
“…Tức là bất kỳ điểm nào từng có mảnh Yamato… đều có thể tiềm ẩn cửa rách không gian.”

Naruto gật nhẹ, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống khoảng trống sâu thẳm:
“Sensei nói rằng Yamato đã được thu hồi hầu hết mảnh vỡ và rèn lại mới. Như vậy khả năng có kẻ khác lợi dụng nó xuyên qua đây là không cao, tuy nhiên không thể bài trừ khả năng chúng xuất hiện. Cẩn thận chút vẫn hơn.”

Ba người đi chậm từng bước trên nền đá lạnh ngắt, hơi gió từ hố sâu phả lên mùi bụi ngàn năm.

Hinata khẽ kéo tay áo Naruto, giọng thấp:
“…Phía trước có kết cấu lạ.”

Naruto nhìn lên. Trong nguồn ánh sáng lay lắt, cậu nhìn thấy một bệ đá cao, khắc phù văn đã mờ. Ở chính giữa—

Một thanh kunai ba chạc quen thuộc, cắm lặng lẽ vào đỉnh đài, quanh cán còn vương mảnh giấy niêm phong đã úa màu.

Tim Naruto như bị bóp nghẹt.

“…Đây là…”

Musasabi tiến lên, mắt Sharingan quan sát kỹ:
“…Kunai của Hokage Đệ Tứ.”

Naruto bước chậm tới, giọng lạc đi:
“Là kunai của cha…”

Itachi nghiêng đầu trầm tư:
“Có khả năng… nguồn chakra khổng lồ ở Rouran từng bị Hokage Đệ Tứ dùng kết giới phong ấn, khiến Long Mạch cạn dần… dẫn tới sự sụp đổ của Rouran.”

Naruto siết tay.

“…Cha…”

Không kìm được, cậu giơ tay, chậm rãi chạm vào cán kunai.

Hinata mở miệng:
“Naruto-kun, chờ đã—”

ẦM…!

Mặt đất rung chuyển.

Toàn bộ bệ đá sáng rực ánh lam lạnh lẽo.

Phù văn trên nền đá đồng loạt hiện lên, tạo thành vòng phong ấn khổng lồ.

Một luồng ánh sáng chói mắt phóng lên nuốt trọn ba người.

Naruto đưa tay che mặt, mắt mở to kinh ngạc:

Hinata giơ tay nắm lấy tay áo cậu, nhưng lực hút quá mạnh.

Musasabi lùi nửa bước, Sharingan xoay tít:
“Chết tiệt, lực hút mạnh quá!”

ẦM—!

Ánh sáng lam nuốt chửng tất cả.

Không gian nứt ra thành từng mảng tối trắng.

Cả ba biến mất.

—----------------------
Ánh sáng lam tắt ngúm.

Không gian trở lại im ắng tuyệt đối.

Naruto hít sâu, lòng bàn tay vẫn tê dại, tim đập như trống.

Cậu mở mắt chậm rãi.

Trước mặt…

Vẫn là tàn tích Rouran.

Những cột đá lởm chởm, những vách tường sập nứt, bụi đá mịn lơ lửng trong không khí.

Hinata thở khẽ, ánh mắt xanh ngọc bích mở lớn:
“…Chúng ta… vẫn ở đây sao?”

Cô đảo mắt nhìn quanh, bàn tay run nhẹ chạm lên vai Naruto như để chắc chắn cậu đang thật sự hiện diện.

Musasabi cũng mở Sharingan, con ngươi đỏ xoay tít, giọng khàn khàn:
“Ta không nhận thấy bất kỳ cái gì bất thường.”

Naruto nhìn xuống chân, giày ninja vẫn phủ bụi mỏng, rồi cúi nhìn tay mình—không một vết thương, không mất chakra.

“Chúng ta…” – cậu trầm giọng – “Không bị dịch chuyển sao?”

Hinata lặng im một nhịp, rồi đặt tay lên ngực, mắt nhắm hờ:
“Chakra không bị xáo trộn. Hệ thần kinh ổn định. Thể chất bình thường.”

Musasabi gật đầu:
“Ta cũng vậy. Không phát hiện dị thường.”

Naruto siết chuôi kiếm, giọng trầm:

“Đi xung quanh kiểm tra. Có gì đó… không ổn.”

Ba người chậm rãi rời khỏi bệ đá, không để ý—

Trên thanh kunai ba chạc vẫn cắm yên trên đỉnh đài, tờ giấy niêm phong… đã trở lại màu vàng nhạt mới tinh.

Suốt một buổi, ba người đi khắp tàn tích, dò từng ngóc ngách, kiểm tra từng mảng tường nứt.

Không có bất kỳ dấu hiệu dị thường nào.

Musasabi khoanh tay trầm giọng:
“…Hay đó chỉ là một luồng sáng kích hoạt phong ấn cũ?”

Naruto nhìn xuống hố sâu dẫn vào Long Mạch, ánh mắt u tối:
“…Ta chưa muốn xuống đó lúc này.”

Hinata khẽ gật:
“Chúng ta quay về thôi.”

Ba ngày sau.

Họ băng qua biên giới Phong Quốc.

Trên một vách núi, họ nhìn thấy cổng làng hiện ra xa xa, cờ hiệu đỏ trắng phấp phới trên tường.

Naruto siết nhẹ quai đeo Yamato, thở ra, trong lòng vẫn còn vướng một cảm giác bất an không tên.

Ngay lúc cậu chuẩn bị bước xuống lối mòn dẫn đến cổng chính—

Hinata khựng lại.

“…Đợi đã.”

Cô giơ tay chắn trước Naruto, giọng run nhẹ:
“Đừng đi vào.”

Musasabi nghiêng đầu, Sharingan hơi mở:
“Có gì bất thường?”

Hinata không đáp ngay.

Cô ngẩng đầu, tay run run chỉ về phía vách đá Hokage phía sau dãy nhà cao nhất.

“…Hai người nhìn kìa.”

Naruto chậm rãi ngẩng lên.

Vách đá Hokage—

Nơi tạc chân dung các đời Hokage.

Mặt trời rọi xiên qua lớp bụi, làm nổi bật từng nét khắc sâu.

Naruto dán mắt nhìn.

Một nhịp tim nặng nề, rồi lạnh băng.

Chỉ có bốn khuôn mặt.

Đệ Nhất.
Đệ Nhị.
Đệ Tam.
Đệ Tứ.

Đệ Ngũ—không có.

Musasabi nhíu mày, Sharingan co rút:
“…Đây… không đúng.”

Hinata đặt tay lên ngực, giọng khẽ run:
“Nếu đây là hiện thực… Thì lúc này Tsunade-sama chưa từng làm Hokage. Naruto-kun… cũng chưa từng…”

Naruto siết chặt chuôi kiếm, tim đập mạnh đến nhói lên.

Giờ cậu đã biết cảm giác bất an suốt ba ngày - rốt cuộc là cái gì.

Bọn họ đã quay trở về quá khứ!