Shirogami vẫn đứng im, bóng áo choàng đen phủ dài trên nền đất sớm còn ẩm sương.
Cậu không phủ nhận.
Giọng khàn khàn khẽ vang lên từ sau mặt nạ hồ ly, lạnh lẽo đến mức tựa như không phải giọng của chính mình:
“…Đây là thời điểm hoàn hảo.”
Shirousagi khẽ run tay, nhưng không xen vào.
Shirogami ngẩng đầu nhìn vách đá Hokage, giọng đều đều:
“Nếu Đệ Tứ không chết… nếu Kurama không bị phong ấn vào đứa trẻ sơ sinh… Konoha sẽ mạnh hơn bất kỳ làng nào. Có thể… không có cuộc đảo chính của tộc Uchiha. Không có Hyuga Hizashi phải chết thay anh trai.”
Hơi thở của Shirousagi chậm hẳn. Musasabi đứng cạnh cũng không nói, hai người nhìn thẳng xuống mặt đất, ánh nhìn tối lại.
Giọng Shirogami trầm khàn, từng chữ như đinh đóng vào tim mình:
“…Có lẽ, sẽ không có cuộc chiến giữa Konoha với Làng Mây. Không có bao nhiêu người vô tội chết oan. Không có… những người chúng ta yêu quý mất đi.”
Hai người im lặng, hiển nhiên vô cùng động tâm.
Musasabi khẽ ngẩng lên, nhìn vào mắt Shirogami qua lớp mặt nạ.
Hắn chậm rãi lắc đầu.
“…Ta hiểu.”
Giọng hắn khàn khàn nhưng lạnh lẽo, không để bất kỳ cảm xúc nào tràn ra:
“Quả thật, đây là một cám dỗ cực kỳ lớn…Nhưng… ý nghĩ đó quá ngây thơ.”
Shirogami không đáp.
Musasabi thở nhẹ, giọng bình tĩnh đến tàn nhẫn:
“Nếu ngươi thay đổi quá khứ… ngươi sẽ tạo ra một chuỗi sự kiện không thể khống chế. Tương lai đó… chưa chắc tốt hơn. Hay nói đúng hơn—ngươi không thể chắc nó sẽ không tồi tệ gấp bội.”
Hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời xanh lặng:
“Ngươi nghĩ Konoha sẽ hùng mạnh? Hay ngươi chắc chắn toàn nhẫn giới sẽ quy phục? Ngươi không biết. Không ai biết.”
Shirousagi cụp mắt, tay run run:
“Nhưng… nếu có thể cứu được nhiều người…”
Musasabi nghiêng đầu, ánh nhìn sắc như lưỡi dao:
“Hai người sẵn sàng đánh đổi tất cả sao?”
Shirogami giật mình.
Musasabi bước tới, giọng trầm, khẽ như tiếng gió:
“Ngươi quên rồi à, Shirogami? Nếu quá khứ thay đổi—ngươi cũng sẽ thay đổi. Ngươi sẽ biến mất.”
Shirogami không thốt nên lời.
Musasabi nói từng chữ chậm rãi:
“Thứ ngươi gọi là bản thân… có thể chỉ là một Naruto khác. Một đứa trẻ khác. Một cuộc đời khác.”
Không gian chậm chậm bóp nghẹt hơi thở trong ngực Shirogami.
Nếu không còn “Naruto này”…
Nếu một “Naruto khác” ra đời…
Vergil-sensei… Kurama… những người bạn, những ký ức, tất cả…
Có còn là như cũ?
Hơi lạnh chạy dọc sống lưng Shirogami.
Cậu siết tay, không trả lời nổi.
Gió sáng sớm thổi qua, lạnh tê ngón tay.
Mọi thứ đột ngột trở nên mơ hồ, như thể chính cậu cũng không chắc mình đang tồn tại thật hay chỉ là cái bóng được dệt nên từ muôn vạn khả năng.
Musasabi vẫn đứng im, nhìn thẳng vào người đồng đội đang run nhẹ.
Shirogami không đáp.
Một lúc sau, vai cậu dần thả lỏng, đôi tay buông xuôi nặng nề như mất hết khí lực.
Cuối cùng, cậu chậm rãi ngồi sụp xuống mép vỉa hè cũ, tấm áo choàng đen phủ quanh người lặng như một mảnh bóng.
Đầu cúi thấp.
Mái tóc vàng rối nhẹ phất trong gió sớm.
Hơi thở dồn dập ban nãy đã tắt, chỉ còn lại sự chán nản nặng trĩu.
“…Ta hiểu.”
Giọng khàn khàn, khô cứng như đá vỡ.
Cậu biết, tất cả những gì Musasabi nói—
Đều đúng.
Shirousagi chậm rãi cúi xuống bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai Shirogami.
Bàn tay nhỏ bé run run, giọng cô nhẹ, mềm đến mức suýt tan trong gió:
“…Chúng ta… vẫn còn nhau ở đây.”
Shirogami không ngẩng lên.
Trong lòng cậu, một khoảng tối mở ra, rồi dần vang lên hai giọng nói đồng thời—
Vergil nói với giọng trầm thấp, lạnh lẽo:
“Itachi nói đúng, Naruto. Lịch sử nên để nó tự bước đi.”
Kurama cũng nhàn nhạt lên tiếng:
“Nhóc… đừng ngu ngốc. Ngươi cứu được một người, sẽ giết chết mười kẻ khác mà ngươi không hề biết mặt.”
Shirogami nhắm chặt mắt, bàn tay run lên một nhịp, rồi từ từ buông lỏng.
Một hơi thở dài bật ra, mệt mỏi như vừa già thêm mấy chục tuổi.
“…Hiểu rồi.”
Giọng cậu khản đặc, như kẻ vừa để lại một giấc mơ đẹp mà không bao giờ dám chạm đến nữa.
Shirogami ngồi im thêm một lúc lâu, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Cuối cùng, cậu chậm rãi ngẩng đầu, giọng khàn nhưng không còn run nữa:
“…Ta… ổn rồi.”
Một thoáng im lặng.
Shirogami đưa tay kéo lại mũ áo choàng, ánh mắt xanh lam dưới mặt nạ hồ ly nhìn thẳng về phía những dãy nhà thấp thoáng cờ hiệu Uchiha và con phố rợp nắng.
Giọng cậu bình thản:
“…Chúng ta không biết sẽ ở đây bao lâu.”
Shirousagi lặng lẽ nắm tay cậu, không nói gì.
Shirogami khẽ quay sang nhìn Musasabi, rồi nhìn về phía Shirousagi:
“Nên… khi còn có thể… hãy quan sát những người mình yêu quý.”
Hơi thở của Shirousagi run nhẹ.
Cô cụp mắt, giọng rất nhỏ:
“…Vâng.”
Musasabi trầm mặc một lúc, Sharingan khẽ chớp rồi tắt đi, để lại đôi mắt đen vô cảm.
Hắn gật đầu chậm rãi:
“Phải.”
Một nhịp gió ban mai lướt qua, làm vạt áo ba người khẽ phất.
Musasabi nhìn họ thêm một lúc, rồi siết nhẹ chuôi kiếm:
“Ta… tạm thời tách đội. Ta muốn đến tộc Uchiha.”
Shirogami không ngăn cản.
Cậu chỉ gật đầu, giọng thấp mà bình thản:
“Cẩn thận. Đừng để bị phát hiện.”
Musasabi nghiêng đầu thay lời đáp, rồi lặng lẽ quay lưng, bóng áo choàng đen khuất dần sau mái ngói.
Shirousagi siết tay lại một nhịp, hít sâu:
“Còn chúng ta?”
Shirogami đứng thẳng dậy, nhìn về hướng cuối con phố.
Nơi đó, tòa nhà gỗ lớn quen thuộc đang lặng lẽ đón nắng sớm—dinh thự Namikaze.
“…Anh sẽ đi xem.”
Giọng cậu thấp, nhưng ánh mắt không còn run rẩy.
“Dù chỉ được nhìn từ xa.”
Shirousagi khẽ cúi đầu, giọng run nhẹ:
“…Em… cũng muốn…”
Cô dừng lại một nhịp, ngước mắt nhìn Shirogami qua lớp mặt nạ thỏ.
“…Em muốn đi về phía tộc Hyuga.”
Ánh mắt cô dịu lại, như vừa lấy hết dũng khí:
“…Em… muốn nhìn mẹ một lần.”
Shirogami im lặng, rồi chậm rãi đặt nắm lấy tay cô.
“Đi đi.”
Shirousagi khẽ gật, giọng nhỏ nhưng ấm áp:
“Anh cũng… cẩn thận.”
Rồi Shirousagi buông tay, xoay người, vạt áo đen quét nhẹ lên nền gạch.
Hai hướng khác nhau.
Shirogami đứng một lúc nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, rồi mới quay lưng bước về phía dinh thự Namikaze—
Shirogami đứng lặng trên mái một căn nhà gỗ cũ, từ xa nhìn về phía con phố nhỏ nhộn nhịp người qua lại.
Ánh nắng trải vàng trên tóc Kushina, mái tóc đỏ rực buông qua vai, lấp lánh như đốm lửa.
Nàng tay xách giỏ mây, nhẹ nhàng chào hỏi từng người bán hàng ven đường.
Mỗi câu nói đều kèm theo một nụ cười tươi tắn, ánh mắt trong veo không chút tạp niệm.
Cảnh tượng đó…
Một bình yên giản dị đến mức khiến Shirogami thấy lồng ngực nghẹn lại.
Cậu không rời mắt dù chỉ một khoảnh khắc.
Vergil trong tâm trí cậu mở mắt ra nhìn thoáng qua rồi chậm rãi nhắm lại, giọng trầm thấp vang lên một lần duy nhất:
“…Ta sẽ không quấy rầy.”
Kurama chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi cũng lặng lẽ rút lui, khí tức đỏ sẫm chìm hẳn xuống sâu trong ý thức.
Cả hai đều im lặng nhường trọn không gian này cho Shirogami—một điều mà họ rất hiếm khi làm.
Cậu cứ đứng thế, nhìn Kushina dạo qua từng sạp hàng, tỉ mỉ lựa rau, trò chuyện với một bà lão tóc bạc, cuối cùng quay người về phía con phố dẫn về dinh thự Namikaze.
Ánh sáng đã dần ngả vàng.
Đến tận chiều muộn, khi mặt trời chỉ còn lửng trên mái ngói đỏ, Shirogami mới thấy Minato xuất hiện.
Người đàn ông trẻ mặc áo choàng Hokage trắng viền đỏ, tay còn cầm một xấp công văn, mặt mỉm cười hiền lành.
Anh tiến lại đỡ giỏ mây khỏi tay vợ, nói gì đó thật khẽ khiến Kushina bật cười, đôi mắt cong lên hạnh phúc.
Minato đưa tay chạm nhẹ lên bụng nàng, ánh mắt dịu dàng đến mức tim Shirogami thắt lại.
Cảnh tượng ấy—
Hai người yêu thương nhau, dựa vào nhau, chờ đứa con sắp ra đời—
Đẹp đến tàn nhẫn.
Shirogami nắm chặt mép mái ngói, hơi thở run nhẹ.
Một cơn xót xa ập lên ngực, không cách nào xua đi được.
Cậu đã từng mơ—nếu có thể, bản thân mình cũng sẽ có mặt ở đó.
Một gia đình bình thường. Một đứa trẻ bình thường.
Nhưng cậu biết.
Dù khát khao đến mấy, thời khắc ấy…
Không thể chạm tới.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn, như một chiếc bóng không tên.
Đêm muộn.
Shirogami ngồi thu mình trên mái ngói, tay cầm một gói lương khô cứng, nhai chậm rãi mà chẳng còn cảm giác gì ngoài vị nhạt chát nơi cổ họng.
Phía dưới, căn phòng nhỏ lặng yên.
Minato ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng soi rõ những tờ công văn trải kín mặt gỗ. Vầng trán anh khẽ cau lại, thỉnh thoảng tay lại ghi thêm mấy chữ.
Kushina đã ngủ, hơi thở đều đều vọng ra từ phòng trong.
Họ bình yên đến mức…
Shirogami không dám rời mắt.
Ánh đèn ấy, bóng lưng ấy, tất cả khiến cậu khát khao một cách tuyệt vọng:
Ước gì… mình cũng có thể ở đó.
Ước gì…
Chỉ một đêm thôi.
Nhưng khoảnh khắc ấy tan biến ngay sau khi Minato đột ngột đặt bút xuống, chậm rãi đứng lên.
Shirogami căng thẳng, hơi nhích người về sau.
Minato hạ tay vỗ nhè nhẹ—một tiếng “bụp” vang lên, kèm một làn khói mỏng.
Một bóng người thanh niên tóc bạc xuất hiện.
Mặt nạ mèo che gương mặt.
Shirogami biết — đó chính là Hatake Kakashi.
Tim Shirogami nhói lên một nhịp.
Họ… vẫn còn trẻ. Quá trẻ.
Minato không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kakashi, rồi khom người bế một con mèo vàng con đang nằm bên thảm.
Anh đặt con mèo xuống sàn gỗ, tay vẽ nhanh một vòng tròn chakra.
Shirogami lập tức thấy một luồng cảm giác nguy hiểm dâng lên tận đỉnh đầu.
“Không xong! Bị phát hiện rồi!”
Chưa kịp lùi, chỉ thấy một tia vàng sáng loé lên—
Trong một khoảnh khắc.
Minato biến mất khỏi phòng.
Trực giác báo động, Shirogami lập tức xoay người, tay giật mạnh chuôi Yamato—
Choang!
Hai lưỡi kiếm chạm nhau tóe lửa.
Minato đứng ngay sau lưng cậu, ánh mắt xanh dịu nhưng lạnh lẽo, kiếm ngắn trong tay chém chính xác đến đáng sợ.
Shirogami trượt chân, chưa kịp ổn định, sau lưng đã thấy luồng chakra sét trắng rực phóng đến.
“Chidori!”
“Chết tiệt! Là Kakashi!”
Không kịp nghĩ.
Shirogami nghiến răng, chakra sét cuộn lên quanh lưỡi Yamato.
“Raiton – Chidori Nagashi!”
ẦM!
Một tiếng nổ sét rền trời.
Chakra sét bọc quanh kiếm, đập mạnh lên đường kiếm của Minato, rồi nghênh đón luồng Chidori đang đâm thẳng tới.
Giữa đêm yên tĩnh, ba luồng chakra va vào nhau—
Tia lửa bắn tung lên mái ngói.
Keng!
Khoé miệng Shirogami khẽ run.