Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ
Chương 4:
Tôi cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ thêm vài tiếng nữa, cuối cùng cũng đến lúc tan cuộc.
Diệp Hiểu Đông lịch sự đưa tôi về tới dưới nhà. Tôi vừa định xuống xe, đột nhiên anh ta tiến sát lại gần, hôn nhanh lên má tôi.
“Ngủ ngon, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh ta vừa cười vừa nói, nhưng sắc mặt tôi lập tức trở nên lạnh lùng.
“Em nghĩ chúng ta không hợp nhau, dừng lại ở đây thôi.”
Câu nói này đã vang vọng trong đầu tôi cả đêm.
Ban đầu, tôi thấy anh ta cũng tốt, là người địa phương, còn là nhân viên công chức, lương hướng ổn định, trông cũng hiền lành.
Cha tôi luôn muốn tôi yên bề gia thất, việc này cũng đã trở thành nỗi lo lắng duy nhất trong lòng ông ấy.
Trước khi quen Diệp Hiểu Đông, tôi đã thẳng thắn nói với anh ta rằng có lẽ sau này tôi không thể sinh con được.
Anh ta bảo không sao, anh ta cũng định kế hoạch hóa gia đình.
Vì vậy, chúng tôi gặp nhau vài lần, sau đó tôi đồng ý thử hẹn hò.
Nhưng tối nay, tôi lại cảm thấy không thoải mái.
Tôi không thích anh ta coi công việc của tôi như một thứ để khoe khoang với bạn bè.
Tôi không thích anh ta chạm vào tôi khi chưa được tôi cho phép.
Tôi cũng... không thích anh ta.
Khi Diệp Hiểu Đông rời đi, sắc mặt anh ta rất khó coi, tôi thở dài, định bấm thang máy.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Anh ta là niềm vui mới của em?”
Tôi quay đầu lại, thấy Cố Tòng An từ đâu xuất hiện chẳng rõ.
Lạ thật, không phải anh ấy đã về từ lúc nãy rồi sao?
“Bác sĩ Cố, phiền anh nói chuyện lịch sự một chút.”
Niềm vui mới?
Nghe như thể tôi là một người phụ nữ lăng nhăng trăng hoa vậy.
Cố Tòng An cau mày, một lúc sau mới nói: “Bạn trai này không được, đổi người khác đi.”
Mấy lời này của anh ấy thật không sao hiểu nổi.
Chúng tôi đã chia tay sáu năm rồi.
Không phải một người yêu cũ tốt nên là người như người đã chết, phải bị chôn vùi trong quá khứ sao?
Hơn nữa, anh ấy còn có bạn gái rồi.
Tôi không để ý đến anh ấy nữa, bước vào thang máy.
Ai ngờ, anh ấy cũng đi theo vào.
“Bác sĩ Cố, muộn rồi, anh nên về đi.”
Tôi bất lực đuổi khách.
Tính cách của Cố Tòng An dường như đã thay đổi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thời cấp ba, anh ấy kiêu ngạo và lạnh lùng.
Khi yêu nhau, anh ấy dịu dàng và chu đáo.
Còn bây giờ, từ sáng đến quán karaoke, anh ấy luôn chế giễu tôi.
Rốt cuộc anh ấy muốn gì?
Trả thù tôi vì đã đá anh ấy sao?
Rất nhanh, thang máy đã đến tầng bốn, tôi bước ra rồi đi đến cửa phòng 402, chuẩn bị mở cửa.
Tôi vừa định bước vào thì anh ấy đã đi vào theo.
“Cố...”
Tôi chưa kịp nói hết câu anh ấy đã cúi xuống hôn tôi.
Vẫn là mùi rượu quen thuộc như đêm bảy năm trước. Chỉ khác là đêm đó anh ấy rất dịu dàng, còn đêm nay, anh ấy như một tên điên.
Đầu óc tôi nổ tung, tay vô thức muốn đẩy anh ấy ra, nhưng anh ấy quá mạnh bạo, tôi càng đẩy, anh ấy càng hôn dữ dội hơn.
Như thể anh ấy muốn trút hết bất mãn và tức giận vì bị bỏ rơi sáu năm trước vào nụ hôn này.
…
Tôi không nhớ là ai đã đóng cửa lại, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Cố Tòng An.
Khi tôi nhận thức được thì chúng tôi đã ngã xuống giường.
Sáu năm trôi qua, cơ bụng của anh ấy còn săn chắc hơn trước kia, ngay cả bản thân anh ấy cũng càng quyến rũ hơn.
“Cố Tòng An, đừng...”
Đầu óc tôi choáng váng, cố gắng đẩy anh ấy ra.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Chúng tôi đã chia tay sáu năm, hôm nay mới vừa gặp lại.
Tốc độ này quá nhanh.
Nhưng anh ấy không để ý đến tôi, cứ thế tiếp tục.
Từ ban đầu là kháng cự vô nghĩa, cho đến dần dần đầu hàng.
Hóa ra, tôi vẫn luôn nhớ anh ấy.
Khi Diệp Hiểu Đông hôn tôi, tôi cứng đờ người, vô cùng khó chịu.
Nhưng giờ phút này, tôi phải thừa nhận rằng tôi không thể từ chối Cố Tòng An.
Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Ngay khi sắp vượt quá giới hạn, Cố Tòng An phải cố kìm nén đến mức trán hằn đầy gân xanh.
Anh ấy cố giữ chút lý trí cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em vẫn còn một cơ hội cuối cùng, chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ dừng lại.”
Không, tôi muốn.
Tôi đã mơ thấy cảnh này rất nhiều lần.
Và lần này, nó sắp thành hiện thực.
Tôi biết, nếu tôi đồng ý, tôi sẽ hạnh phúc đến nhường nào.