Đi Khám Phụ Khoa Gặp Bạn Trai Cũ

Chương 5:



Chương 5:  

“Vậy là hai người ngủ với nhau rồi?”

 

Đường Nhung vừa uống Americano đá vừa hỏi tôi.

 

Cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Sau khi tôi và Cố Tòng An chia tay tôi mới quen cô ấy.

 

Khi đó, cô ấy cũng vừa trải qua một mối tình sâu đậm.

 

Sau này, cứ một thời gian cô ấy lại đổi một người bạn trai, còn tôi thì vẫn độc thân cho đến khi quen Diệp Hiểu Đông.

 

“Không có.” Tôi lắc đầu phủ nhận.

 

“Cái gì? Anh ta không được sao? Ngực nở eo thon, da trắng như cậu mà anh ta cũng nhịn được?”

 

“Anh ấy có bạn gái rồi.”

 

Tối qua, sau khi anh ấy hỏi câu đó, có một khoảnh khắc tôi đã mất kiểm soát.

 

Nhưng cuối cùng, tôi chợt nhớ đến Lâm Dĩ Nhu.

 

Tôi không muốn làm người thứ ba.

 

Tôi và Cố Tòng An không nên như vậy.

 

Vì vậy, tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng đẩy anh ấy ra: “Bác sĩ Cố, anh say rồi.”

 

Có lẽ thấy được vẻ mặt lạnh lùng của tôi, Cố Tòng An cũng dần bình tĩnh lại.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Anh ấy như đã tỉnh rượu, nhìn tôi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Vì bạn trai của em sao?”

 

“Sao cơ?”

 

“Em yêu anh ta, đúng không?”

 

Tôi cắn môi, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi gật đầu.

 

“Đúng.”

 

Trong phòng im lặng như tờ, tất cả mờ ám chợt tan biến hết.

 

Cố Tòng An quay lưng về phía tôi, đứng dậy mặc quần áo.

 

Trước khi đi, anh ấy cười chế giễu: “Tôi đúng là thằng ngốc, dù là quá khứ hay là  hiện tại, vẫn luôn bị Khước Khước cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

 

Đường Nhung nghe tôi kể xong lại tiếc nuối: “Ôi, ngủ với nhau cũng có sao đâu, đã bao lâu cậu không có đàn ông rồi!”

 

“Với lại, bọn họ mới chỉ là bạn trai bạn gái thôi, còn chưa kết hôn, nếu cậu vẫn thích, có thể cạnh tranh công bằng mà.”

 

Tôi trợn mắt nhìn cô ấy, nói với giọng khó tin: “Lần trước đồng nghiệp của cậu ngoại tình, cậu chửi người ta nửa tiếng đồng hồ, sao hôm nay lại thay đổi rồi?”

 

“Ngốc ạ, chuyện này còn phải xem là ai nữa chứ? Cậu là bạn thân nhất của mình, đương nhiên mình phải đứng về phía cậu.

 

“Vậy cậu định thế nào? Muốn bắt đầu lại với anh ta không? Nếu cậu muốn mình sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

 

Tôi không biết nên trả lời thế nào.

 

Đúng vậy, hiện tại tôi và Cố Tòng An là gì của nhau?

 

Người yêu cũ? Bác sĩ và bệnh nhân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dù sao chúng tôi cũng đã chia tay sáu năm rồi.

 

Sáu năm, đã có rất nhiều chuyện thay đổi.

 

Hơn nữa, bên cạnh anh ấy đã có Lâm Dĩ Nhu.

 

Nghĩ đến đây, tôi trả lời Đường Nhung: “Không, mình không muốn.”

 



 

Một tuần sau, tôi đi tái khám đúng hẹn.

 

Lần này đã đổi bác sĩ, là một nữ bác sĩ dịu dàng.

 

Có lẽ Cố Tòng An đang cố tình tránh mặt tôi.

 

Như vậy cũng tốt, sau đêm đó, tôi thực sự không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào nữa.

 

Kết quả xét nghiệm lần trước không tốt lắm, có hai chỉ số dương tính, một trong số đó là nguy cơ cao.

 

Bác sĩ khuyên tôi nên làm sinh thiết để xem có  tế bào lạ nào hay không.

 

Ca sinh thiết được sắp xếp vào sáng ba ngày sau.

 

Cả quá trình dài như cả thế kỷ, đến khi kết thúc, mặt tôi đã tái nhợt, đứng cũng không vững.

 

Khi đến cổng bệnh viện, xe tôi gọi vẫn chưa đến, bụng tôi thì càng lúc càng khó chịu.

 

Cuối cùng, tôi không nhịn được ngồi xổm xuống.

 

Khó chịu quá.

 

Tôi muốn khóc.

 

Đang lúc khó chịu chờ đợi, đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Em không sao chứ?”

 

Tôi ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt với Cố Tòng An.

 

Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ về ngày trước.

 

Trước đây tôi hay bị đau bụng kinh, lần nào Cố Tòng An cũng nấu nước đường đỏ cho tôi, còn đặt túi chườm nóng lên bụng tôi.

 

Sau đó, anh ấy bất lực nói: “Đã bảo em đừng uống đồ lạnh rồi mà không nghe, sau này biết phải làm sao?”

 

Khi đó, tôi luôn cười: “Sau này có anh mà.”

 

Lúc đó tôi cũng không biết, hóa ra tôi và anh ấy không có tương lai.

 

Tôi cố nhịn nước mắt, yên lặng lắc đầu.

 

“Không sao.”

 

Cố Tòng An nghe xong, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.

 

Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên tôi không nên xen vào chuyện của người khác.”

 

Nói xong, anh ấy xoay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng anh ấy, cuối cùng tôi cũng không nén nổi mà chảy nước mắt.