Lâm Tư Niên ho khan một cái, "A Tập."
Hắn giải thích với Lục Đình, "Lúc nhỏ bố mẹ sợ em ấy hư hỏng nên chỉ cho tiền tiêu vặt đủ xài, vì vậy em ấy hơi...... Để Lục tổng chê cười rồi."
"Thiếu niên như vậy là bình thường mà......" Ánh mắt Lục Đình dán vào Thẩm Kiều, "Vả lại cậu ấy chỉ nói sự thật thôi, đúng là đắt thật."
Vì có Hà Tập ở đây nên Thẩm Kiều không thấy xấu hổ như tưởng tượng. Cậu chụm đầu với thiếu niên nghe y kể đủ thứ tin đồn, còn hai chủ tịch thì cụng ly bàn chuyện làm ăn, khung cảnh hết sức êm đềm.
Đồ ăn được bưng lên rất nhanh.
Ngoại trừ một ly nước lọc giá năm mươi tám tệ thì đồ ăn trong sơn trang thực sự rất ngon, ngay cả Thẩm Kiều vốn ăn rất ít cũng nhịn không được ăn thêm một chén cơm.
Hà Tập ăn uống no nê, bưng ly nước ngọt thật lòng khen ngợi Thẩm Kiều, "Anh mặc váy này cũng đẹp ghê, hì hì......"
Y chồm tới gần Thẩm Kiều thì thầm, "Anh yên tâm đi, tôi không nói ai biết bí mật của anh đâu, ngay cả Lâm Tư Niên cũng không biết."
Thẩm Kiều thật lòng cảm tạ y, "Cảm ơn."
"Có gì đâu mà cảm ơn." Hà Tập liếc nhìn Lục Đình, "Đây là Lục tiên sinh mà anh nói đó hả?"
"Nhìn cũng được đấy." Hắn bình luận.
Thẩm Kiều dở khóc dở cười, "Sao nói chuyện của tôi mãi thế, cậu và Lâm tiên sinh là sao vậy?"
Hà Tập uống một hớp nước ngọt, "Chẳng phải anh ấy giới thiệu rồi sao, tôi là vị hôn phu của anh ấy."
"Vậy......" Thẩm Kiều nhìn Lâm Tư Niên đang trò chuyện với Lục Đình, "Hai người là......"
"Tụi tôi hẹn hò lâu lắm rồi, thời buổi này đồng tính luyến ái đâu phải phạm pháp, sống cho mình mà, người khác nói gì mặc kệ. À phải, tháng sau tụi tôi đính hôn, anh muốn đến dự không?"
Thẩm Kiều ngẩn ngơ, không ngờ y sẽ mời mình.
Hà Tập nói tiếp: "Nhưng xa quá e là bất tiện cho anh lắm, tôi ở Bắc Kinh, có rảnh thì đến chơi, không rảnh thì thôi, dù sao cũng đâu phải kết hôn."
Thẩm Kiều không từ chối ngay, "Để tôi hỏi ý Lục tiên sinh đã."
Cậu lại hỏi: "Cậu và Lâm tiên sinh hẹn hò bao lâu rồi?"
Mặc dù cậu luôn bị người khác mắng ẻo lả, bị gọi là bê đê nhưng đây là lần đầu tiên gặp người đồng tính thật ngoài đời.
Hà Tập cau mày nghĩ ngợi, "Không nhớ nữa, dù sao cũng lâu lắm rồi, tụi tôi là bạn thân với nhau từ nhỏ. Mà cũng không thể gọi là bạn được, Lâm Tư Niên lớn hơn tôi mấy tuổi nên trông nom tôi như cha vậy, có khi còn quản chặt hơn cả cha tôi nữa."
"Nhìn Lâm tổng nghiêm thật đấy."
"Đó chỉ là bề ngoài thôi, tôi thấy Lục tiên sinh nhà anh mới đáng sợ, cứ liếc tôi mãi, sợ tôi bắt cóc anh hay gì."
Thẩm Kiều nhìn sang Lục Đình, người đàn ông gác tay lên mép bàn, dáng ngồi thẳng tắp, bờ vai rộng lớn.
"Đâu có? Anh ấy không thế đâu."
Ngay khi cậu dời mắt đi, người đàn ông âm thầm nhìn sang chỗ cậu.
Kim đồng hồ chỉ mười giờ, Thẩm Kiều luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ bắt đầu buồn ngủ.
Lục Đình nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, "Hôm nay bàn đến đây thôi, còn công việc cụ thể tôi sẽ bảo trợ lý gửi bản kế hoạch hoàn chỉnh cho anh."
Lâm Tư Niên cũng đứng lên chìa tay ra với anh, "Vậy...... hợp tác vui vẻ nhé."
Lục Đình bắt tay hắn, "Hợp tác vui vẻ."
Xe họ đậu cùng một chỗ nên quyết định đi chung với nhau.
Lục Đình cầm áo vest khoác lên người Thẩm Kiều rồi đẩy cậu ra khỏi phòng.
Bên ngoài bật đèn sáng trưng, anh cúi đầu nhìn thanh niên nhắm hờ mắt, "Buồn ngủ à?"
Thẩm Kiều dụi mắt, "Không ạ, giờ chúng ta về sao?"
Người đàn ông cầm lấy món ngọt được nhân viên phục vụ đóng gói đem tới, giọng nói có vẻ hơi say, "Ừ, về."
Đám người vừa rẽ vào góc thì gặp Tống Việt đi ra từ phòng đối diện, sau lưng hắn là Phó Nhàn và Tống Cảnh Đồng.
Ánh mắt Tống Việt dừng lại trên người Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều mơ màng quấn mình trong chiếc áo vest rộng, đang buồn ngủ nên tất nhiên không cảm nhận được ánh mắt Tống Việt.
Tống Cảnh Đồng là người đầu tiên kịp phản ứng, "Lục tổng, Lâm tổng, trùng hợp quá."
"Đúng là trùng hợp thật." Ánh mắt Lục Đình đảo qua Tống Việt, "Tống tổng vừa bàn việc xong à?"
Tống Cảnh Đồng cười, "Giao dịch nhỏ thôi, đâu bằng Lục tổng và Lâm tổng."
Lâm Tư Niên cười nhạt, "Chúng tôi cũng chỉ làm ăn nhỏ thôi."
"Phải rồi." Tống Cảnh Đồng nói: "Nghe nói lát nữa sẽ có một bữa tiệc BBQ, Lục tổng và Lâm tổng có muốn tham gia không?"
"Không được, bạn nhỏ nhà tôi buồn ngủ rồi, tôi về trước đây." Lục Đình đi vòng qua Tống Cảnh Đồng, "Chúc cả nhà Tống tổng chơi vui vẻ."
Lâm Tư Niên nắm tay Hà Tập, "Lát nữa chúng tôi đi xem phim nên không tham gia đâu."
"Khoan đã!"
Tống Việt lên tiếng.
Lục Đình dừng lại rồi quay đầu nhìn hắn.
Lúc nãy Tống Việt uống chút rượu nên hơi say, ngay cả lý trí cũng bay mất.
Hắn nhìn Lục Đình với đôi mắt sáng rực, "Sao trước giờ chưa từng nghe nói bên cạnh Lục tổng có giai nhân nhỉ? Hay là giới thiệu một chút được không?"
Câu này khiến Thẩm Kiều ngái ngủ bỗng nhiên tỉnh lại, cậu ngoái đầu ra sau, trông thấy khuôn mặt Tống Việt.
Ký ức không mấy tốt đẹp chiều nay lập tức hiện ra trong đầu.
Lục Đình đưa tay xoa nhẹ vai cậu rồi nhìn Tống Việt với ánh mắt lạnh lẽo, "Tiểu Tống tổng có vẻ quan tâm đến đời tư của tôi quá nhỉ? Bên cạnh tôi có ai hay không cũng điều tra rõ vậy sao."
Câu này vừa thốt ra thì người phản ứng trước nhất là Phó Nhàn, bà tiến lên véo Tống Việt một cái rồi cười nói với Lục Đình: "Lục tổng hiểu lầm rồi, tài tử sánh đôi với giai nhân, tại Tiểu Việt thấy tiểu thư bên cạnh anh có dung mạo xuất chúng nên buột miệng hỏi thôi, dù sao thấy trai tài gái sắc cũng làm người ta ghen tị mà."
"Vậy sao?" Anh nhìn Tống Việt.
Tống Việt lúng túng né tránh ánh mắt anh, "Vâng."
"À......"
Lục Đình cười khẽ, "Vậy thì xin lỗi, tôi không có sở thích nói cho người ngoài biết đời tư của mình."
Anh dẫn Thẩm Kiều đi thẳng một mạch, bỏ lại Tống Việt với vẻ mặt hết sức khó coi.
Lâm Tư Niên vờ như không thấy cảnh này, mỉm cười từ biệt người nhà họ Tống.
Dù đã đi một quãng xa, Hà Tập vẫn ngoái đầu nhìn liên tục.
Lâm Tư Niên đưa tay quay đầu y lại, "Đừng ngó lung tung."
Hà Tập gỡ tay hắn ra, "Này, lúc nãy anh không thấy gì sao. Ánh mắt người đàn ông kia thật đáng sợ."
Lâm Tư Niên nói: "Đó là chuyện của người ta."
"Chuyện người ta gì chứ, chuyện của Thẩm Kiều chính là chuyện của em, em dám cá người đàn ông kia có ý đồ với anh ấy."
"Ừ." Lâm Tư Niên nói: "Lẽ ra phải để em ở nhà mới đúng, toàn gây họa cho anh thôi."
"Ê ê ê! Lâm Tư Niên anh đừng có ăn nói bừa bãi nhé, ông đây gây họa cho anh lúc nào hả?"
Lâm Tư Niên nắm chặt bàn tay làm loạn của y, "Mỗi giờ mỗi phút."
Hà Tập trừng hắn.
Nhìn bộ dạng này của y, Lâm Tư Niên chỉ thấy buồn cười, "Hôm qua trước khi lên máy bay là ai luôn miệng dặn anh đừng chọc Lục Đình, vừa thấy anh ta phải bỏ chạy ngay, em thì giỏi rồi, đã múa may trước mặt người ta mà còn bám chặt người nhà người ta là sao hả?"
"Ai nói đừng chọc Lục Đình? Rõ ràng em nói đừng chọc người mới về nước kia mà......"
Y trố mắt: "Khoan đã, chắc không phải người mới về nước mà anh nói chính là Lục tổng lúc nãy đấy chứ?"
Đôi khi Lâm Tư Niên thật muốn bổ đầu y ra để xem rốt cuộc bên trong chứa cái khỉ gì?
"Chứ gì nữa? Anh bay xa như vậy chỉ để ăn bữa cơm với một người không hề liên quan, để em tâm sự với người đẹp mình thích cả buổi chiều thôi sao?"
Hà Tập lập tức im bặt.
Bọn họ đứng ở cổng sơn trang, chiếc Maybach màu đen cách đó không xa bật đèn sáng quắc. Lục Đình khom người bế Thẩm Kiều lên xe.
Thẩm Kiều ngồi trong xe, trên người còn khoác áo vest màu xám tro, thấy Hà Tập và Lâm Tư Niên đứng ở cổng thì hạ cửa kính xuống để chào tạm biệt.
Hà Tập vẫn chưa từ bỏ ý định, tranh thủ lúc Lục Đình và Lâm Tư Niên từ biệt chạy đến cạnh cửa xe hỏi Thẩm Kiều: "Anh có biết người mới về nước mà tôi nói với anh lúc chiều là ai không?"
Thẩm Kiều thành thật lắc đầu, "Không biết, người đó quan trọng lắm à?"
Được thôi......
Hà Tập đứng thẳng lên, "Không quan trọng, không quan trọng chút nào hết, chuyện này sống để bụng chết mang theo là được rồi."
Thẩm Kiều không hiểu lắm.
Thấy Lục Đình sắp lên xe, Hà Tập tranh thủ lấy điện thoại ra, "Tôi add nick anh được không?"
Thẩm Kiều theo bản năng nhìn sang Lục Đình.
Lục Đình đang mở cửa xe hơi dừng lại, sau đó chui vào xe, "Chuyện này khỏi cần hỏi ý tôi."
Nhưng Thẩm Kiều vẫn lắc đầu, "Thôi khỏi, tôi không có điện thoại."
Hà Tập nhìn Lục Đình, ánh mắt kia phức tạp đến nỗi ngay cả Lục Đình cũng không hiểu hàm ý trong đó.
Lục Đình ho khan một cái, "Xin lỗi, là lỗi của tôi, ngày mai sẽ mua cho cậu một cái."
Anh bảo Hà Tập: "Tôi có Wechat của Lâm tổng, ngày mai mua điện thoại xong tôi sẽ nhắn nick của Thẩm Kiều cho anh ấy."
Đến khi xe chạy xa, Thẩm Kiều mới mở miệng, "Thật ra không cần mua đâu ạ, tôi cũng chẳng dùng điện thoại."
Lục Đình hỏi: "Không liên lạc với bạn bè à?"
Trước đây Tô Âm cũng từng hỏi câu này. Thẩm Kiều hờ hững trả lời như lần trước, "Tôi không có bạn."
Ra khỏi sơn trang phải đi một đoạn đường núi mới đến ngoại ô, đường núi không có đèn nên tối như mực. Khuôn mặt Lục Đình chìm trong bóng đêm, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng.
"Không thấy buồn à?"
"Không ạ, tôi có thể đọc sách mà."
Lục Đình nhớ đến kệ sách đầy ắp đã bị lật nhàu trong phòng làm việc.
"Không cần sao?" Anh hỏi.
"Tôi......" Thẩm Kiều do dự một hồi, cuối cùng vẫn không thể nói dối Lục Đình, "Đắt quá, tôi không thể nhận được."
Lục Đình không nói tôm hùm ăn ở biệt thự còn đắt hơn một cái điện thoại di động, "Tôi đã nói nuôi cậu rồi mà, chút tiền kia vẫn có chứ."
"Nhưng tôi chẳng có gì báo đáp anh cả."
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ, "Cậu nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút đã là báo đáp tôi rồi."
Thẩm Kiều muốn hỏi anh nuôi mình như thú cưng sao? Lời ra đến miệng lại bị cậu nuốt xuống.
Có gì khác biệt đâu? Lòng tự trọng của cậu từ lâu đã bị giẫm nát rồi.
Lục Đình đợi hồi lâu vẫn không nghe cậu trả lời, quay đầu sang mới phát hiện thanh niên đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Xe lái về hướng ngoại ô, đèn đường chiếu vào.
Lớp son trên môi thanh niên đã bị trôi trong lúc ăn, lộ ra sắc môi nhợt nhạt, ngay cả khuôn mặt cũng trắng đến mức gần như trong suốt.
Cậu ngủ rất ngoan, hai mắt nhắm nghiền, tay còn níu áo vest của anh, ngón tay thon dài nắm mép áo để lại một vết nhăn mờ nhạt trên lớp vải dày.
Tựa như siết chặt tim anh, bỗng dưng vỡ vụn, chua xót khó nhịn.