Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 37



Khi Thẩm Kiều mở mắt ra đã là sáng hôm sau.

Cậu hoàn toàn không nhớ hôm qua mình xuống xe và lên giường thế nào, chỉ nhớ mỗi mùi hương khô ráo ấm áp trên người Lục Đình.

Andy ôm bó hoa tươi mới cắt, thấy cậu xuống lầu thì lập tức chào hỏi.

"Thẩm tiên sinh, buổi sáng tốt lành. À phải rồi, Lục tổng nói trong phòng đọc sách có đồ cho cậu đấy, ăn sáng xong cậu nhớ đi xem nhé."

Vì câu này của hắn mà Thẩm Kiều ăn sáng một cách lơ đễnh. Ăn xong cậu vội vã lên lầu ngay.

Cậu đẩy cửa phòng đọc sách ra, trông thấy một hộp quà màu trắng nằm trên bàn, đến gần mới thấy rõ là hộp điện thoại di động.

Bên cạnh đặt một tờ giấy, phía trên có một hàng chữ sắc nét——

Không biết cậu thích hiệu gì nên mua loại giống tôi, dưới đây là số của tôi.

Thẩm Kiều đọc chữ trên giấy, nhìn chằm chằm số điện thoại kia hồi lâu rồi mới cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào túi.

Sau đó cậu đưa tay mở hộp điện thoại ra.

Logo quả táo, khỏi cần nghĩ cũng biết rất đắt.

Ngoài miệng Thẩm Kiều nói muốn báo đáp Lục Đình nhưng trên thực tế cậu chỉ nợ anh ngày càng nhiều, nhiều đến mức không biết phải làm sao.

Nhưng so với việc không biết cách trả ơn và trả nợ, điều khiến cậu lo lắng hơn là mình sẽ bị những thứ này làm mê muội đến mức quên mất mình họ gì, là người như thế nào.

Dù bề ngoài có tươi đẹp đến đâu thì tâm hồn cậu vẫn ô uế bẩn thỉu như cũ.

Nhưng cậu không thể từ chối những thứ Lục Đình cho, cậu không muốn biến thành kẻ không biết điều trong mắt người khác.

Cuối cùng Thẩm Kiều vẫn bật điện thoại, nhập thông tin của mình, gắn sim, nhìn danh bạ trống rỗng rồi lưu dãy số vừa học thuộc vào.

Thẩm Kiều muốn gọi điện cảm ơn Lục Đình nhưng sợ quấy rầy anh nên đành phải cầm điện thoại chờ đến trưa, sau đó dè dặt gọi một cuộc.

Chuông reo hồi lâu mới kết nối, giọng nói hờ hững của người đàn ông vọng qua ống nghe hơi khác lạ.

"Xin chào."

Thẩm Kiều không biết làm sao, lắp bắp nói: "Anh...... Anh khỏe không......"

Nghe ra giọng cậu, Lục Đình cười: "Không khỏe chút nào hết."

Thẩm Kiều lập tức căng thẳng, "Có chuyện gì sao ạ?"

"Nhìn xem mấy giờ rồi?"

Thẩm Kiều nhìn điện thoại rồi trả lời anh, "Mười hai giờ hai mươi chín phút ạ."

"Andy bảo tôi cậu vừa ăn sáng xong đã đi lấy điện thoại ngay, cả buổi sáng mà giờ mới nhớ gọi điện cho tôi à?"

"Không phải." Thẩm Kiều rối rít giải thích: "Tại tôi sợ quấy rầy anh làm việc nên không dám gọi."

Cậu không hề biết bộ dạng sốt ruột giải thích vì sợ bị hiểu lầm này càng khiến người ta muốn trêu chọc hơn.

Lục Đình vứt bản báo cáo đang đọc xuống rồi ngả người ra sau, lười biếng dựa vào ghế, "Vậy giờ cậu gọi không sợ quấy rầy tôi nghỉ ngơi à?"

Thẩm Kiều ngẩn ngơ, "Giờ anh đang nghỉ trưa à?"

Lục Đình nói, "Không phải."

Thẩm Kiều: "......"

Người đàn ông cười, không trêu cậu nữa, "Xài điện thoại mới quen chưa?"

Thẩm Kiều cảm ơn anh rồi nói, "Lục tiên sinh, tốn kém cho anh quá, thật ra mua đại một cái là được rồi, không cần đắt vậy đâu ạ."

"Thế à......" Lục Đình nói, "Cậu không nói nên tôi chẳng biết cậu thích gì, cứ mua cái đắt nhất cho cậu thôi."

Giọng anh không nhanh không chậm, "Cho nên cậu cần gì thì lần sau nhớ nói trước nhé."

Là vậy sao......

Thẩm Kiều cầm điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.

Lục Đình lại âm thầm đổi chủ đề, "Ăn trưa chưa?"

Thanh niên ngoan ngoãn đáp: "Rồi ạ."

"Ăn gì thế?"

"Dì bếp nấu canh gà, còn có một con cá nữa. Phải rồi, tôi thấy hộp bánh kem hôm qua anh xách về trong tủ lạnh, chiều nay tôi ăn nó được không?"

Nghe giọng cậu, Lục Đình nhịn không được rút ra một điếu thuốc.

Tiếng bật hộp quẹt vang lên trong phòng làm việc, người đàn ông ngửa đầu, miệng ngậm điếu thuốc, giọng nói mơ hồ không rõ, "Đó là đồ của cậu mà, muốn ăn lúc nào thì ăn."

"Vậy......" Thẩm Kiều hỏi, "Tôi đợi anh về ăn chung nhé?"

"Tôi không thích đồ ngọt." Lục Đình nói, "Nhưng tối nay có thể bảo dì bếp làm thêm một đĩa bít tết."

Vẻ mặt ỉu xìu của Thẩm Kiều lập tức tươi tắn.

Lục Đình cắn điếu thuốc, hờ hững nghĩ cậu dễ dỗ thật.

Cuộc điện thoại này kéo dài gần mười phút, Lục Đình cúp máy rồi dụi tắt điếu thuốc trong tay, sau đó gọi điện cho trợ lý của mình.

"Ăn cơm chưa? Đem cho tôi một phần đi."

"Muốn ăn gì à?" Anh bật cười rồi ung dung nói, "Muốn ăn canh gà, thêm con cá nữa."

Lục Cửu: "......"

Hắn là trợ lý chứ đâu phải đầu bếp!

Công việc này một ngày hắn cũng làm không nổi nữa.

......

Buổi chiều, Thẩm Kiều lấy hộp bánh kem nhỏ hôm qua ra, vừa ăn vừa chờ Lục Đình đi làm về.

Khi hộp bánh trên tay cậu gần thấy đáy thì chiếc Porsche màu đen rốt cuộc tiến vào cổng biệt thự.

Cậu ném hộp bánh trống rỗng vào thùng rác rồi đẩy xe lăn ra đón.

Hôm nay cậu búi tóc cao, trên đầu đội mũ, không còn nữ tính như thường ngày mà toát lên vẻ năng động khỏe khoắn của thiếu niên.

"Lục tiên sinh, anh về rồi." Cậu ngước mắt lên, ngoan ngoãn chào Lục Đình.

Lục Đình xuống xe, thấy dáng vẻ này của cậu thì vô thức nắm chặt đầu gậy, sau đó bình tĩnh dời mắt đi.

"Cậu đến đúng lúc lắm, tới xem thử đi."

Anh vẫy gọi thanh niên.

Thẩm Kiều băn khoăn đẩy xe lăn tới.

Lục Cửu đang khom người lấy đồ ra khỏi cốp xe, đến gần nhìn kỹ mới phát hiện là một chiếc xe lăn mới tinh.

Lục Đình giải thích, "Tôi thấy xe lăn này của cậu dùng lâu lắm rồi nên đổi cái mới cho cậu. Sạc điện, trên xe có nút bấm chỉnh hướng, khỏi cần đẩy bằng tay, còn có thể điều chỉnh độ cao nữa."

Khi thấy lòng bàn tay thanh niên bị trầy xước, anh mới nghĩ đến chuyện đổi xe lăn.

Cậu quá ngoan ngoãn và trầm lặng, cần gì hoặc thiếu gì cũng chưa bao giờ nói ra.

Anh không phải thánh phụ, cũng không phải dư tiền thiếu chỗ xài, nhưng khi thấy đôi mắt cong cong kia cười với mình thì lại muốn đối xử với cậu thật tốt, ít nhất......

Ít nhất cũng đừng lộ ra ánh mắt như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Lục Đình chống gậy, lạnh lùng nghĩ một cái xe lăn, một cái điện thoại mà thôi, chẳng đáng bao nhiêu cả, cho cậu thì sao chứ?

Nhưng chính cái xe lăn và điện thoại chẳng đáng bao nhiêu này đã khiến Thẩm Kiều âm thầm đưa ra một quyết định.

Ăn tối xong, cậu ngồi trên xe lăn mới về phòng.

Cậu lấy điện thoại ra rồi tìm đến chỗ lời mời kết bạn, thấy thông báo duy nhất trên đó thì bấm vào nút chấp nhận.

Hình như đối phương đang xem điện thoại, thấy cậu đồng ý thì lập tức nhắn tin.

【 A a a a a a...... Cuối cùng anh cũng đồng ý rồi, tôi còn sợ mình add nhầm người nữa.】

Thẩm Kiều ngượng ngùng giải thích.

【 Lúc nãy ăn cơm nên không để ý.】

Ảnh đại diện Wechat của Hà Tập là hình vẽ mặt trời đơn giản, tỏa ra sức sống bừng bừng như y vậy.

【 Không sao, miễn là anh thì bắt tôi chờ một tuần cũng được.】

Trái với sự phấn khích của y, Thẩm Kiều hơi ủ dột.

Cậu không có bạn bè, trong biệt thự lại toàn người của Lục Đình nên chỉ có thể cầu cứu Hà Tập mới quen.

【 Tôi hỏi cậu chuyện này được không?】

【 Cậu nghĩ người như tôi có thể làm việc không?】

Đối phương sửng sốt.

【 Sao tự dưng anh lại đòi làm việc, Lục Đình đuổi anh đi à?】

【 Không phải.】

Thẩm Kiều giải thích với y.

【 Lục tiên sinh tốt với tôi quá, tôi không biết báo đáp anh ấy thế nào nên muốn kiếm ít tiền mua quà tặng anh ấy.】

【 Nhưng cậu cũng biết mà, với bộ dạng này của tôi chẳng biết có làm nên trò trống gì không nữa.】

Vấn đề này khiến Hà Tập khó xử.

【 Trước đây anh đã từng làm gì chưa?】

【 Tôi chỉ có bằng cấp ba nên không tìm được việc. Mấy năm trước tôi livestream trên một kênh nhỏ, tôi vô dụng quá, vừa không có tài vừa không giỏi ăn nói nên kênh đó chấm dứt hợp đồng với tôi.】

Hà Tập nghĩ thầm tại cậu không lộ mặt thôi, nếu để lộ mặt thì dù không làm gì mà chỉ ngồi yên cũng sẽ có vô số người thưởng cho cậu.

Nhưng y biết với tính cách Thẩm Kiều tuyệt đối sẽ không bao giờ lộ mặt.

【 Vậy trước kia anh livestream về cái gì?】

Nói đến đây, Thẩm Kiều hơi khó xử. Dù sao cậu cũng là đàn ông, bị mọi người nói là bê đê thì cũng thôi đi, còn làm đồ thủ công nữa.

Nhưng lúc đó cậu thực sự chẳng còn cách nào khác. Tính cậu tẻ nhạt, vừa bất tài vừa nghèo, chỉ có thủ công chi phí thấp mới hợp với cậu thôi.

【 Thủ công.】

Hà Tập nhanh chóng trả lời.

【 Giỏi quá, anh lợi hại ghê, hồi học nhà trẻ tôi chẳng bao giờ đạt điểm trung bình môn thủ công cả.】

Nghe y nói vậy, Thẩm Kiều đỡ xấu hổ hơn.

【 Tôi biết làm nhiều thứ bằng len lắm, hoa, áo len hay đồ chơi đều được.】

【 Vậy dễ thôi, anh bán hàng qua mạng đi, đăng mấy thứ này lên bán.】

【 Nhưng có ai mua không?】

【 Có chứ. Anh yên tâm đi, xung quanh tôi có nhiều người mua mấy thứ này trên mạng lắm.】

Cậu ấm cô chiêu ngoài đồ hiệu ra chỉ có siêu xe và đồng hồ sang trọng, sao có thể mua mấy thứ vặt vãnh này được. Nhưng y không nói ra.

【 Thật sao?】

【 Thật.】

Hà Tập cam đoan.

【 Anh cũng biết tôi nhiều bạn mà, nam nữ đủ hết, bọn họ thích mấy thứ dễ thương bằng len lắm.】

【 Anh tin tôi đi, đăng cái này lên mạng bán, bảo đảm sẽ kiếm được tiền cho xem.】

Bị y thuyết phục, Thẩm Kiều lấy lại chút tự tin.

【 Nhưng làm sao để bán hàng qua mạng?】

Hà Tập gọi điện tới.

Giọng thiếu niên hết sức nhiệt tình, "Chuyện bán hàng qua mạng anh cứ giao cho tôi, tôi có một người bạn làm nghề này, hai ngày tới sẽ làm xong hết cho anh."

Thẩm Kiều kinh ngạc, "Như vậy sao được......"

"Có gì mà không được chứ." Hà Tập ngắt lời cậu, "Người bạn kia còn nợ tôi một ân tình, với lại bán hàng qua mạng dễ lắm."

Thẩm Kiều chưa từng bán nên cũng không biết có dễ hay không, nghe y nói vậy thì nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?"

"Thật mà......" Hà Tập nhắm mắt nói bừa.

"Anh ta mở shop online, chuyện này dễ như bỡn ấy mà."

"Nhưng...... có phiền cậu quá không?"

"Không phiền, chúng ta là bạn mà, sao lại phiền chứ."

Bạn......

Thẩm Kiều nghe thấy chữ này thì sững sờ nắm chặt điện thoại.

"Phải rồi......" Hà Tập hỏi cậu, "Anh định lén kiếm tiền mua quà cho anh ta, vậy anh có tiền mua vật liệu chưa?"

Thẩm Kiều không xu dính túi trầm mặc.

Hà Tập vung tay lên, "Không sao, tôi mua cho anh, anh cần bao nhiêu?"

Y đếm ngón tay tính nhẩm, dạo này tiêu xài vô tội vạ nên hình như thẻ ngân hàng chỉ còn chưa đầy năm trăm ngàn, chẳng biết có đủ không nữa? (~1,7 tỷ)

"Không cần mua cho tôi đâu."

Người ở đầu dây bên kia cười hiền, "Cho tôi mượn là được rồi, nếu thật sự kiếm được tiền thì tôi sẽ trả lại cho cậu."

"Cũng...... Cũng được."

Hà Tập gãi đầu, "Không trả cũng không sao mà."

Từ nhỏ y đã háo sắc, hoàn toàn không có sức chống cự với người đẹp, nhưng đầu óc lại rất trong sáng, nói trắng ra là kẻ ngốc lắm tiền.

Vì vậy hồi bé y toàn bị người khác kiếm cớ lừa sạch tiền, cha mẹ y hết cách nên mới hạn chế tiền tiêu vặt hàng tháng.

Dù vậy khi Thẩm Kiều nhờ giúp đỡ, y vẫn bất chấp tất cả.

Y vừa đưa tiền cho người ta vừa khờ khạo nghĩ nếu cho cậu hết sạch thì cùng lắm đi xin Lâm Tư Niên vậy.

Kết quả chờ nửa ngày, Thẩm Kiều thốt ra một con số: "Năm trăm được không?" (~1,7 triệu)

Hà Tập: "Cái gì? Năm trăm vạn! Nhưng tôi chỉ có năm mươi vạn thôi."

"Hả?" Thẩm Kiều ngơ ngác, "Năm trăm vạn gì cơ?"

"Chẳng phải anh muốn mượn tôi năm trăm vạn sao?"

Thẩm Kiều: "......"

Có cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám mượn nhiều vậy đâu.