Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 38



Nói nửa ngày, rốt cuộc Hà Tập cũng hiểu năm trăm là năm trăm, không có đơn vị vạn phía sau.

Thẩm Kiều giải thích: "Chỉ mua len nên chẳng tốn bao nhiêu đâu. Với lại lúc tôi livestream có biết một cửa hàng bán đồ rẻ lắm."

Hà Tập chuyển cho cậu năm trăm, thấy đối phương trịnh trọng cảm ơn mình thì trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Năm trăm tệ đối với y có khi còn không bằng một bữa ăn, nhưng đối với Thẩm Kiều lại là số tiền mà cậu ấp úng mãi mới dám nói ra.

Tòa biệt thự sang trọng của Lục Đình chẳng những không biến cậu thành một hoàng tử kiêu kỳ mà trái lại khiến cậu càng thêm nhút nhát tự ti.

Hà Tập hỏi Thẩm Kiều: "Sao tự dưng anh lại muốn mua quà cho Lục Đình?"

Thẩm Kiều cầm điện thoại, nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, giọng nói nhẹ tênh.

"Trước đây tôi luôn được chăng hay chớ, lúc đó tôi cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy không hề quan tâm chuyện gì xảy ra hay người khác đối xử với mình thế nào."

"Nhưng Lục tiên sinh rất tốt, anh ấy cho tôi ăn, cho tôi ở, còn dẫn tôi ra ngoài chơi. Anh ấy sợ tôi tự ti nên bảo tôi đừng để ý ánh mắt người khác, khi tôi mặc đồ nữ, anh ấy cũng không cười tôi mà còn khen tôi đẹp......"

Cậu trầm mặc một giây.

"Đột nhiên tôi cảm thấy mình không nên tiếp tục như vậy nữa."

"Hà Tập......"

Giọng thanh niên khẽ run.

"Cậu nghĩ...... tôi có thể có được một cuộc sống mới không?"

......

Mấy ngày tiếp theo, ánh nắng rực rỡ, trong không khí tràn ngập hương vị mùa thu, cây bạch quả nhuộm màu vàng rực, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cao xa vời vợi.

Chưa đầy hai ngày sau Hà Tập đã mở shop online cho cậu, số len Thẩm Kiều đặt mua trên mạng cũng được giao đến.

Cậu lặng lẽ đem len về phòng mình, bắt đầu tập tễnh buôn bán sau lưng Lục Đình.

Nào ngờ bí mật nhỏ mà cậu che giấu vẫn bị phát hiện.

Mọi chuyện bắt nguồn từ một sự tình cờ.

Thẩm Kiều nóng lòng kiếm tiền nên ngày thường không đọc sách mà ở trong phòng học cách làm những thứ đáng yêu hơn để bán được giá tốt.

Biệt thự cách công ty Lục Đình hơi xa, những lúc bận việc anh đều qua đêm ở chung cư chứ không về đây.

Vì vậy Thẩm Kiều càng thêm lơ là cảnh giác.

Nhưng cậu quên mất hôm nay là thứ Bảy, chưa tới bảy giờ xe đã lái vào biệt thự.

Lục Đình xuống xe, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Andy đi tới đón lấy áo vest từ tay anh rồi hỏi anh có muốn ăn cơm ngay không.

Đôi mắt màu xám đậm của người đàn ông đảo qua biệt thự một vòng, "Thẩm Kiều đâu?"

Andy trả lời: "Chắc Thẩm tiên sinh đang ở phòng mình đấy ạ."

"Cậu ấy ăn tối chưa?"

Quản gia im lặng giây lát mới đáp: "Chưa ạ."

Lục Đình nhìn đồng hồ, "Bảy giờ rồi mà chưa ăn nữa à? Hay là đang chờ tôi?"

Quản gia càng im lặng lâu hơn, "Không ạ. Dạo này Thẩm tiên sinh toàn ăn muộn thôi."

Người đàn ông cau mày.

Andy ôm áo vest, trong lòng thầm xin lỗi Thẩm Kiều, sau đó nói nhanh, "Là thế này, chẳng biết gần đây Thẩm tiên sinh bận gì mà ăn ngày càng trễ, cả ngày ru rú trong phòng, có khi dì bếp phải gõ cửa thì cậu ấy mới chịu ra."

Lục Đình cảm thấy như mình đang nuôi con.

Mấy ngày không gặp, luôn có "bất ngờ" nào đó mà anh không thể tưởng tượng được.

"Bảo dì bếp dọn cơm đi, để tôi lên gọi cậu ấy."

Người đàn ông bước lên lầu hai.

Anh gõ cửa một cái, kết quả chờ hồi lâu vẫn không ai trả lời. Anh kiên nhẫn gõ thêm lần nữa rồi gọi Thẩm Kiều, vẫn không ai mở cửa.

Anh thử vặn chốt cửa, phát hiện không khóa, thế là lập tức đẩy cửa vào.

Khác với hình ảnh thanh niên ủ dột mà anh tưởng tượng, quang cảnh trong phòng có thể gọi là náo nhiệt.

Thanh niên ngồi ngược sáng trên xe lăn, đầu cúi thấp, mái tóc rối bời, đuôi ngựa buộc hờ, sợi thun màu đen như sắp rơi xuống.

Chiếc điện thoại trước mặt cậu đang phát video dạy học, cuộn len lăn xuống đất, sợi len mềm mại kéo dài trên sàn, ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu ấm áp sáng ngời.

Trong thoáng chốc, Lục Đình như trở lại những ngày tháng ở nước Y.

Anh trằn trọc thao thức cả đêm, chỉ có thể mượn màn hình nhỏ hẹp để nhìn ánh nắng ấm áp trong trẻo rọi xuống chiếc bàn trước mặt streamer bên kia đại dương xa xôi.

Trong video, tay cậu cầm cuộn len, tựa như đang nắm lấy suy nghĩ của anh, những cảm xúc hỗn độn khó hiểu từ từ bện thành một quả cầu tròn trịa dưới ngón tay thon dài của thanh niên, sau đó được đặt ngay ngắn trong hộp.

Anh không lên tiếng, nhưng dường như Thẩm Kiều quay lưng về phía anh cảm nhận được gì đó nên đột nhiên quay đầu lại, khi thấy Lục Đình, cuộn len trong tay cậu lạch cạch rơi xuống đất.

Sau đó cậu mới kịp phản ứng, cúi người nhặt hết mọi thứ nhét vào ngăn kéo.

"Lục...... Lục tiên sinh, sao anh lại về đây?"

Lục Đình cụp mắt nhìn cậu thu dọn. Anh đi tới đóng cửa lại, "Sao tự dưng làm cái này?"

Thẩm Kiều cầm cuộn len, không dám ngẩng đầu nhìn anh, "Thì...... rảnh quá nên làm cho đỡ chán thôi ạ."

Lục Đình nhìn ánh mắt lảng tránh của thanh niên, "Chán đến nỗi quên cả ăn cơm luôn à?"

Giờ Thẩm Kiều mới phát hiện đã qua giờ cơm.

"Xin lỗi." Cậu cúi gằm mặt, "Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Lục Đình đưa tay cầm bán thành phẩm chưa kịp cất đi trên bàn, đó là một chiếc túi hình con thỏ mềm mại, tuy chỉ mới đan một nửa nhưng đã có hình dạng đại khái.

"Cả ngày cậu ru rú trong phòng để làm cái này à?"

Thẩm Kiều nhìn chiếc túi đáng yêu trong tay anh, có chút khó xử.

Cậu cũng đâu thể nói với anh rằng mình thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh này. Nếu nói vậy thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Thấy cậu làm thinh, Lục Đình không thúc giục mà chỉ cụp mắt im lặng nhìn cậu.

Đôi mắt màu xám đậm như đóng băng kia luôn vô thức dịu lại mỗi khi đối diện với thanh niên. Tựa như bầu trời mênh mông có thể bao dung hết thảy, dù là lỗi lầm hay hờn dỗi thoáng qua.

Lời nói dối của Thẩm Kiều kẹt lại trong cổ.

Thế là Lục Đình biết trong mấy ngày mình vắng nhà, thanh niên đã lén mình mượn người khác năm trăm tệ, thậm chí còn mở shop bán hàng qua mạng.

Khi anh biết được sự thật này, phản ứng đầu tiên là ——

"Sao không mượn tôi?"

Anh mân mê chiếc túi kia, giọng nói có thể xem là bình tĩnh.

Thẩm Kiều đã chuẩn bị tinh thần nghe anh quở trách, nào ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là câu này.

"Anh giúp tôi bao nhiêu việc rồi, chuyện nhỏ nhặt này sao tôi có thể phiền anh nữa chứ......"

"Đâu phải việc nhỏ." Lục Đình nói.

Bốn chữ này anh nói hơi nhỏ nên Thẩm Kiều nghe không rõ, "Anh nói sao cơ?"

Lục Đình đặt chiếc túi kia xuống, phần bụng phồng lên bị anh bóp ra hai vết lõm.

"Cậu có biết doanh thu một ngày của Hằng Viễn là bao nhiêu không?"

Thẩm Kiều mờ mịt lắc đầu.

Người đàn ông cười khẽ rồi nói với cậu một con số khổng lồ mà đời này cậu không bao giờ dám mơ tới.

"Thế nên......" Lục Đình mở miệng, "Năm trăm tệ tôi vẫn cho mượn được mà."

Thẩm Kiều: "......"

Người đàn ông đẩy cậu xuống lầu ăn cơm.

Thẩm Kiều nhìn hai cái bóng một cao một thấp trong thang máy rồi hỏi Lục Đình, "Anh nói vậy không sợ tôi học hư à?"

Lục Đình cúi đầu nhìn cậu, "Ví dụ như?"

Không đợi Thẩm Kiều nêu ví dụ, anh chậm rãi nói: "Mượn Hà Tập thêm một ngàn tệ nữa sao? Thế thì đúng là hư thật."

Thẩm Kiều: "......"

Thẩm Kiều nghĩ người này thật là hư.

Thẩm Kiều không nói với Lục Đình mình bán hàng qua mạng để kiếm tiền mua quà cho anh. Nhưng người đàn ông không hỏi lý do, cũng chẳng phản đối. Thẩm Kiều xem như anh đã đồng ý.

Nhưng ngày hôm sau, Andy đến tìm cậu.

Hắn ôm một chồng tài liệu đặt trước mặt Thẩm Kiều, "Đây là những thứ mà Lục tổng bảo tôi tìm, có các chủng loại và kiểu dáng đồ len bán chạy nhất trên mạng mấy năm nay, còn có giá cả hợp lý của mỗi loại và cách giải quyết một số trường hợp khẩn cấp nữa......"

Thẩm Kiều cầm tài liệu lên xem. Cậu chỉ nổi hứng mở shop với Hà Tập chứ hoàn toàn chẳng biết gì, tài liệu Lục Đình đưa có thể giải quyết hầu hết mọi vấn đề mà cậu sẽ gặp phải.

Cậu nhìn chồng tài liệu kia, không biết nên nói gì.

"Cảm ơn anh, Andy."

"Đừng cảm ơn tôi." Andy nói: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Lục tổng là được rồi."

Thẩm Kiều nghĩ tài liệu Lục Đình cho mình này còn giá trị hơn năm trăm tệ nhiều.

Sau khi Andy đi, cậu chẳng chút do dự cầm điện thoại gọi cho Lục Đình.

Bên kia bắt máy rất nhanh.

"Giờ không sợ quấy rầy tôi làm việc nữa à?"

Thẩm Kiều nhìn đồng hồ, mười giờ sáng.

Cậu lắp bắp: "Vậy...... Vậy tôi có quấy rầy anh làm việc không?"

Người đàn ông nhìn thoáng qua đám nhân viên câm như hến, ra hiệu chờ một lát rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng họp.

"Không. Xem ra cậu nhận được tài liệu rồi nhỉ?"

Anh dựa vào tường cười khẽ, "Để tôi đoán xem cậu sắp nói gì nhé, chắc không phải cảm ơn đấy chứ?"

Câu cảm ơn của Thẩm Kiều kẹt lại trong cổ.

Vành tai thanh niên dần ửng đỏ, "Lục tiên sinh, ngài lại trêu tôi rồi......"

Lục tiên sinh......

Câu vẫn hay gọi anh như vậy.

Ba chữ thường ngày nghe có vẻ lạnh nhạt khách sáo này dường như đã có thêm một hương vị khác.

Lục Đình nói: "Nhận được rồi thì làm cho tốt, đừng phụ lòng Andy tăng ca suốt đêm."

Thẩm Kiều cầm điện thoại, bỗng thấy sống mũi cay cay.

Cậu hỏi: "Nếu tôi không kiếm được tiền thì sao ạ?"

Lục tiên sinh trả lời cậu: "Không sao, tôi vẫn còn chút tiền, ít nhất có thể trả giùm cậu khoản nợ năm trăm tệ kia."

Thẩm Kiều đột nhiên bật cười.

Cậu đã đi một mình quá lâu, làm gì cũng lo trước lo sau, nhưng Lục Đình lại dùng hành động để nói cho cậu biết cứ làm đi, dù thành công hay thất bại cũng sẽ có người che chở cậu.

Cây bạch quả ngoài cửa sổ xào xạc trong gió, ánh nắng rọi qua cửa kính, bóng cây đan xen để lại dấu vết của gió trên sàn nhà sáng màu.

Cậu mở cửa sổ ra, hái lá bạch quả gần nhất rồi cẩn thận ép giữa trang sách.

Gió thu báo hiệu vạn vật sắp lụi tàn. Nhưng Thẩm Kiều biết mùa hè của mình đang âm thầm len lỏi trong gió.

Rồi cậu cũng sẽ có được một ngày mai tươi đẹp thôi.