Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 39



Với sự giúp đỡ của Hà Tập và Lục Đình, shop online của Thẩm Kiều nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy tốc độ bán hàng hơi nhanh. Mọi sản phẩm đăng lên đều được bán hết trong vòng ba ngày, trong số khách hàng có hai người mua rất nhiều, hầu hết doanh thu của cậu đến từ hai vị khách này.

Thẩm Kiều vừa băn khoăn vừa tự trấn an mình có lẽ người ta mua về bán lại, thấy đồ của mình khá đẹp nên lần nào cũng mua.

Cuối cùng dưới sự cố gắng của cậu, tháng này cậu kiếm được một khoản tiền lớn là ba ngàn tệ. (~10,5 triệu)

Thẩm Kiều cầm ba ngàn tệ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hồi xưa ngày nào cũng livestream mệt gần chết mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản tiền tối thiểu là một ngàn tệ từ nền tảng.

Cậu gọi điện cho Hà Tập, "Cậu biết gì chưa? Tháng này tôi lãi được ba ngàn lận đó! Cậu nghĩ ba ngàn có đủ mua quà cho Lục tiên sinh không?"

Hà Tập đang luyện giọng trong phòng thu âm, sau khi nhận điện thoại của cậu thì cầm ly nước bên cạnh lên uống một hớp, "Đủ chứ đủ chứ...... Ba ngàn tệ là đủ rồi."

Đây là khoản tiền đầu tiên mà người đẹp kiếm được, gã họ Lục khẩu Phật tâm xà kia có tài đức gì chứ?

Thẩm Kiều không hề nhận ra sự ghen tị trong giọng nói của y, "Vậy cậu nghĩ tôi nên mua gì cho anh ấy đây?"

Thiếu niên hời hợt đáp, "Thiếu gì mua nấy."

"Vậy......" Thẩm Kiều hỏi y, "Cậu hay tặng gì cho Lâm tiên sinh?"

Câu hỏi này làm Hà Tập khó xử, thật ra Lâm Tư Niên cũng như Lục Đình, chẳng thiếu gì cả, miễn là y tặng thì một cọng cỏ đuôi chó hái ven đường cũng làm hắn vui vẻ.

Phải tặng gì mới có thể làm Lục Đình cảm động à? Ngoài cậu ra Hà Tập thật sự không tìm thấy đáp án nào khác.

Nhưng y cũng đâu thể xúi Thẩm Kiều tự tặng mình cho Lục Đình được?

"Mấy ngàn tệ chẳng mua được thứ gì lớn, tặng đồ nhỏ mà tốt là được rồi. Ví dụ như khuy măng sét, cà vạt, kẹp cà vạt chẳng hạn, mấy thứ này đắt cũng có, rẻ cũng có, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì hết."

Thẩm Kiều yên lặng ghi lại lời y nói.

Cậu cúp máy rồi đi tìm Andy, "Andy tiên sinh, ngài có biết cửa hàng nào gần đây không?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều muốn ra ngoài từ lúc vào biệt thự đến giờ, Andy sửng sốt một hồi mới trả lời cậu: "Có một trung tâm thương mại cách biệt thự hai mươi phút lái xe, Thẩm tiên sinh muốn mua đồ à?"

Thẩm Kiều gật đầu rồi cười ngượng ngùng, "Tôi muốn mua quà cho Lục tiên sinh."

Andy hiểu ý mỉm cười, "Tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu đi. À phải rồi, cậu có cần vệ sĩ không?"

"Không không......" Thẩm Kiều lắc đầu, "Tôi cũng đâu phải VIP, cần vệ sĩ làm gì chứ?"

"Nhưng trung tâm thương mại đông lắm, lỡ có người va trúng cậu thì sao?"

"Không sao, trước đây tôi cũng đi một mình mà, không đến mức như anh nói đâu."

Thấy cậu kiên quyết từ chối, Andy không tiện nói thêm gì nữa, dù sao đi mua sắm có người lạ kè kè bên cạnh cũng hơi bất tiện.

Ăn trưa xong, tài xế đỡ Thẩm Kiều lên xe rồi lái đến trung tâm thương mại mà Andy nói.

Trước khi ra cửa, cậu thay áo dài và quần dài, bộ đồ rộng thùng thình che kín cả người, sau đó cột tóc lên rồi đội mũ lưỡi trai, che đi quá nửa khuôn mặt.

Nhìn cảnh vật lướt qua cửa xe, Thẩm Kiều hít sâu một hơi rồi thầm động viên mình.

Không sao, cứ xem như những ánh mắt kia không hề tồn tại đi, giống như Lục tiên sinh nói vậy, cậu đâu thể ru rú trong nhà cả đời được.

Cậu vừa giữ vững tâm lý vừa tiến vào tầng hầm của trung tâm thương mại.

Tài xế bế cậu lên xe lăn, thấy thân hình gầy quá mức của thanh niên thì hơi lo lắng: "Cậu chủ, hay là tôi đi với cậu nhé?"

Thẩm Kiều cười với hắn, "Không sao đâu, tôi tự đi được mà."

Cậu nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Có chuyện gì tôi sẽ gọi điện cho anh. Với lại......" Cậu lắc lắc điện thoại, "Lát nữa Hà Tập sẽ gọi video chọn quà giùm tôi."

"Vậy được." Tài xế đồng ý, "Tôi chờ cậu dưới đây, mua xong cậu báo tôi một tiếng nhé, tôi sẽ lái xe ra cổng đón cậu."

Thẩm Kiều tự điều khiển xe lăn vào trung tâm thương mại.

Xung quanh nhộn nhịp tấp nập, một bài hát tiếng Anh mà cậu không biết tên đang phát trên loa, mấy người đi ngang qua thấy cậu ngồi xe lăn đều ngoái nhìn, khi thấy ống quần trống rỗng của cậu thì sững sờ, sau đó dời mắt đi không nhìn nữa.

Thẩm Kiều thả lỏng đôi tay đang nắm tay vịn xe lăn, từ từ thở phào một hơi.

Thấy chưa, thật ra chẳng ai quan tâm đến cậu cả, cơ thể cậu có lành lặn hay không cũng chẳng quan trọng với người khác.

Nghĩ vậy, cậu vui vẻ cầm điện thoại gọi video cho Hà Tập.

Cuộc gọi kết nối rất nhanh, thiếu niên nhuộm tóc đỏ rực như lửa, "Anh đến trung tâm thương mại chưa?"

Thẩm Kiều cầm điện thoại, nhỏ giọng trả lời y, "Đến rồi."

Cậu lần theo bản đồ của trung tâm thương mại, tìm tới chỗ mình muốn.

Rốt cuộc nên mua gì đây? Trước khi đến cậu hoàn toàn không có ý tưởng, đành phải dạo một vòng để xem có thứ gì phù hợp không.

Hà Tập nói chuyện phiếm với cậu qua điện thoại, "Hai ngày trước tôi đi show, anh đoán xem tôi đã gặp ai ở đó?"

"Anh còn nhớ tên sao nam cặp kè Vương tổng muốn dan díu với Lục Đình mà lần trước tôi kể không? Show tôi tham gia cũng có mặt anh ta. Hôm đó xui ghê, tôi vừa vào toilet thì thấy anh ta đang quan hệ với nhà sản xuất, tiếng rên nghe kích thích lắm."

"Nhắc tới chuyện này tôi lại cáu, lần trước ở sơn trang anh ta cố ý ngã trước mặt tôi và Lâm Tư Niên để ăn vạ. Gớm chết, đàn ông có chồng rồi cũng không tha nữa."

"À......" Thẩm Kiều hỏi: "Vậy cuối cùng Lâm tiên sinh thế nào?"

"Thế nào à?" Hà Tập hậm hực nói, "Tất nhiên là ngủ trong phòng làm việc một đêm rồi."

Thẩm Kiều bị y chọc cười, đang định nói tiếp thì chợt thấy một vật bày trong tủ kính.

Thẩm Kiều nuốt xuống những lời sắp thốt ra khỏi miệng, cầm điện thoại nhìn chằm chằm vật kia.

"Tôi nghĩ...... mình tìm được thứ muốn tặng cho Lục tiên sinh rồi."

Đó là một chiếc kẹp cà vạt màu xám bạc, lặng lẽ nằm trong tủ kính để mặc ánh sáng chiếu vào.

Nhìn chiếc kẹp cà vạt kia, Thẩm Kiều như thấy được đôi mắt của Lục Đình.

Sâu thẳm, hút hồn.

Cậu vào cửa hàng rồi lịch sự hỏi giá, vừa đủ với ngân sách của cậu.

Hà Tập khuyên cậu, "Sao anh không đi thêm mấy chỗ để dọ giá?"

Thẩm Kiều nhanh nhẹn trả tiền rồi nhìn người bán hàng đóng gói, "Không cần đâu, dù tôi có đi bao nhiêu chỗ thì cuối cùng vẫn sẽ mua nó thôi."

Sau khi cầm hộp quà, khuôn mặt thanh niên bị mũ lưỡi trai che đi quá nửa lộ rõ vẻ vui mừng.

"Cảm ơn cậu hôm nay giúp tôi chọn quà nhé."

"Có gì đâu mà cảm ơn." Hà Tập cười, "Đã bảo chúng ta là bạn cơ mà."

Thẩm Kiều cũng cười tít mắt rồi nói, "Đúng vậy, chúng ta là bạn."

Cúp máy xong, Thẩm Kiều quyết định về nhà.

Đang định gọi cho tài xế thì cậu liếc thấy quán trà sữa cách đó không xa. Nhìn số dư ít ỏi còn lại trong điện thoại, cậu chợt nảy ra một ý.

Lâu nay cậu làm việc vất vả như vậy, tự khao mình một bữa chắc cũng được nhỉ? Với lại đâu ai quy định con trai không được uống trà sữa.

Nghĩ vậy, cậu hăng hái đẩy xe lăn tới xếp hàng.

Hàng người không dài lắm, cậu ngửa đầu nhìn tấm bảng trên đầu, thầm nghĩ xem lát nữa mình sẽ uống gì.

Trong lúc nhìn quanh, cậu vô tình liếc thấy một nhân viên ở quầy đặt hàng.

Đó là một chàng trai mặc đồng phục, trên đầu đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, chỉ để lộ chóp cằm trắng nõn, thân hình cao gầy, giọng nói trong trẻo khiến các cô gái đang xếp hàng nhìn trộm hắn liên tục.

Ánh mắt Thẩm Kiều khựng lại, sau đó nhìn xuống tay hắn.

Ngón tay dài mảnh, có lẽ vì làm việc quần quật nên màu da không khỏe mạnh lắm, giữa ngón cái và ngón trỏ có một nốt ruồi nhỏ.

Vừa thấy nốt ruồi kia, Thẩm Kiều như bị sét đánh, theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng người trước mặt cậu đã đặt hàng xong, giờ đến lượt cậu.

Chàng trai ngẩng đầu lên, "Xin chào, bạn muốn uống......"

Ngay khi đối diện với thanh niên, hắn chợt im bặt.

"Thẩm Kiều......"

Hắn thì thào, trong mắt lộ ra vẻ bàng hoàng.

Cuối cùng ánh mắt hắn hướng vào hộp quà trong tay Thẩm Kiều.

Hắn đã làm việc ở đây lâu nên biết rõ mỗi cửa hàng bán gì, cũng biết sản phẩm trong đó bao nhiêu tiền.

Hắn quay mặt đi chỗ khác rồi hỏi lại lần nữa, "Xin chào, bạn muốn uống gì?"

Trước cái nhìn của hắn, toàn thân Thẩm Kiều cứng đờ, một chữ cũng không thốt ra được.

Cậu không muốn uống mà chỉ muốn đi thôi.

Người phía sau thấy cậu không mua thì bực bội trách móc, "Làm gì vậy, gọi món mà cũng lề mề nữa hả?"

Cậu không còn cách nào nên đành phải gọi bừa một ly.

Bên ngoài ánh nắng chói chang nhưng cả người Thẩm Kiều đông cứng, cảm thấy như mình rơi vào hầm băng.

Sau khi lấy trà sữa, cậu không dám nhìn đối phương mà vội vã quay người đi, hoảng đến mức quên cả gọi tài xế, tự tới bãi đỗ xe một mình.

Chàng trai lẳng lặng nhìn cậu biến mất, tháo găng tay rồi nói với đồng nghiệp bên cạnh, "Tôi đi vệ sinh chút xíu."

Sau đó quay người ra khỏi quán trà sữa.

Thẩm Kiều chờ thang máy một lúc lâu, khi đến bãi đỗ xe thì ngơ ngác nhìn quanh.

Đám người cùng xuống với cậu tản đi hết, cậu đành phải lấy điện thoại gọi cho tài xế.

Ngay khi cậu lấy điện thoại ra, một người đứng thẳng lên trong bóng tối, hờ hững mở miệng gọi.

"Thẩm Kiều."

Thẩm Kiều sững sờ, chậm chạp quay đầu lại.

Tạ Lộ Diễn bước ra từ bóng tối, cởi mũ lưỡi trai rồi nhìn cậu chằm chằm.

"Lâu rồi không gặp."