Khi mặt hắn lộ ra, sắc đỏ cuối cùng trên môi thanh niên lập tức biến mất sạch.
Đèn trần bị hỏng mấy bóng, ánh sáng lấp lóe khiến người trước mặt Thẩm Kiều lúc sáng lúc tối.
Tạ Lộ Diễn tiến lên một bước, ngón tay đặt trên mũ, cụp mắt nhìn cậu, "Sao, không quen tôi à?"
"Không...... Không phải." Thẩm Kiều quay mặt đi chỗ khác, giọng nói hơi khàn: "Tại tôi không ngờ sẽ gặp cậu ở đây thôi."
"Chứ cậu nghĩ tôi nên ở đâu?" Tạ Lộ Diễn nhìn cậu, nói đúng hơn là nhìn hộp quà trong tay cậu và chiếc điện thoại cậu đang cầm.
"Ở trường? Trong lớp? Hay trên sân chơi?"
Thân hình chàng trai gầy nhom, sắc mặt xanh xao, vì làm đêm liên tục nên đôi mắt vằn vện tia máu.
Hắn nhìn Thẩm Kiều rồi nắm chặt mũ, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ oán hận.
Bãi đậu xe ngầm vắng lặng, Tạ Lộ Diễn cúi xuống trước mặt cậu rồi nói với vẻ đau khổ.
"Thẩm Kiều, chẳng phải chúng ta là bạn sao? Tôi van cậu, cậu buông tha cho tôi đi được không?"
Nhìn bộ dạng này của hắn, Thẩm Kiều sợ hãi ngồi trên xe lăn, không biết nên phản ứng thế nào, "Tôi...... Tôi có làm gì đâu mà không buông tha cho cậu."
Tạ Lộ Diễn vuốt mặt rồi quỳ phịch xuống trước mặt cậu.
"Thật đó, xem như tôi cầu xin cậu đi. Mẹ tôi bị bệnh phải uống thuốc, còn tôi phải đi học, nhà tôi thật sự không trả nổi nhiều tiền vậy đâu."
Hắn không ngại mặt đất bẩn thỉu mà lết tới trước, "Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà, nhà tôi nghèo như vậy thì lấy đâu ra năm trăm ngàn!"
Thẩm Kiều đưa tay đỡ hắn, "Tạ Lộ Diễn, cậu đừng quỳ nữa, tôi thật sự chẳng có cách nào cả, tôi đã nói với mẹ tôi nhưng bà ấy không chịu."
Tạ Lộ Diễn thuận thế nắm lấy tay cậu, "Sao lại không chịu? Đó là mẹ cậu mà, ngày xưa hai chúng ta thân nhau biết mấy, sao bà ấy lại không chịu chứ?"
"Tôi......" Thẩm Kiều không biết phải nói gì, "Cậu cũng biết nhà tôi thế nào mà."
"Nhà cậu giàu vậy thì cần gì năm trăm ngàn này? Là cậu! Là cậu không nói với mẹ mình đúng không? Số tiền này bị cậu xài hết đúng không? Cậu dùng nó để mua quà, mua điện thoại di động......"
Nói xong hắn bật cười, trong mắt không giấu được sự căm hận, "Cảm giác xài tiền mồ hôi nước mắt của tôi thế nào? Vui lắm đúng không? Mỗi ngày nằm ở nhà, khỏi cần làm gì cũng có người tự động dâng tiền cho cậu."
"Đâu phải tiền của cậu!" Thẩm Kiều hất tay hắn ra, "Đây là tiền tôi tự kiếm mà."
"Tiền cậu kiếm?" Tạ Lộ Diễn nhìn cậu, không hề che giấu ác ý, "Thứ tàn phế như cậu thì làm sao kiếm được tiền chứ?"
Thẩm Kiều lập tức tái mặt.
"Thẩm Kiều......"
Tạ Lộ Diễn bật khóc: "Tôi van cậu đấy, tôi cầu xin cậu vẫn chưa đủ sao? Tha cho tôi đi, một ngày tôi phải làm ba ca, tôi thật sự không chịu nổi nữa."
Thẩm Kiều tái mặt nói, "Đó là số tiền do tòa phán quyết theo quy định."
"Nhưng chúng ta là bạn mà......"
Tạ Lộ Diễn nói, "Chẳng lẽ cậu muốn tuyệt tình với mẹ con tôi thật sao? Cậu quên lúc đi học ai đem bánh bao cho mình rồi à? Cậu quên lúc mình bị Thẩm Ngọc ức hiếp ai đã che chở mình rồi à?
Hắn gằn từng chữ, "Thẩm Kiều, cậu có lương tâm không vậy?"
Lời hắn nói hệt như chiếc gai từ từ đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong tim Thẩm Kiều.
Thanh niên cúi gập người, toàn thân đau buốt.
"Cậu đừng nói nữa, Tạ Lộ Diễn, cậu đừng nói nữa...... Tôi không quyết định được, tôi thật sự không thể quyết định được."
"Cậu không quyết định được hay là không muốn quyết định?"
Mấy năm nay, Tạ Lộ Diễn cảm thấy mình sống như cái xác không hồn, mỗi ngày mở mắt ra đều thấy món nợ năm trăm ngàn lơ lửng trên đầu.
"Thẩm Kiều, cha tôi đã vào tù, ông ấy đã bị trừng phạt thích đáng rồi, cậu còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn mẹ con tôi phải chết trước mặt cậu sao?
Độp ——
Túi quà trong tay thanh niên rơi xuống đất, chiếc túi màu trắng lăn một vòng trên sàn, dính đầy bụi bặm.
Thẩm Kiều bối rối mở to mắt, ánh đèn nhấp nháy liên tục, bỗng chốc cậu cảm thấy thế giới của mình chìm vào bóng đêm vô tận.
"Tôi không có...... Tôi không hề muốn vậy......"
Nhưng Tạ Lộ Diễn hoàn toàn bỏ ngoài tai, hắn nhìn gương mặt thanh niên dạo này được nuôi tròn trịa hơn, nỗi oán hận và không cam lòng dâng lên trong ngực.
"Thẩm Kiều, cậu đừng quên suốt thời cấp ba chẳng ai thèm chơi với cậu, chỉ có tôi chịu nói chuyện với cậu thôi, Thẩm Ngọc ức hiếp cậu cũng chỉ có tôi bênh vực cậu. Lần ở trong hẻm kia cũng là tôi cứu cậu...... Chẳng lẽ cậu quên hết mấy chuyện này rồi sao?"
"Tôi thừa nhận đúng là chân cậu bị cha tôi cán nát, nhưng ông ấy đã vào tù rồi, cậu biết rõ hoàn cảnh nhà tôi mà vẫn bắt mẹ con tôi đền cho cậu năm trăm ngàn."
"Thẩm Kiều......" Tạ Lộ Diễn đỏ hoe mắt nói, "Nể tình xưa của chúng ta mà tha cho tôi được không?"
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, "Tôi bị nhà họ Thẩm đuổi đi rồi."
"Cậu đùa gì vậy? Cậu bị nhà họ Thẩm đuổi đi mà vẫn có thể tới trung tâm thương mại này dạo chơi, còn mua đồ đắt tiền nữa sao? Hay là......" Trong mắt hắn lộ vẻ hoài nghi, "Cậu sống bám đại gia nào rồi?"
Thân hình thanh niên chợt cứng đờ.
Tạ Lộ Diễn lập tức thả cánh tay Thẩm Kiều ra như thể vừa đụng phải thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn, "Tôi còn tưởng cậu thanh cao lắm, hóa ra cũng chỉ có thế thôi."
Hắn phát hiện bộ đồ của thanh niên nhìn thì bình thường nhưng chất liệu hoàn toàn khác xa quần áo bán ngoài đường.
"Thẩm Kiều, cậu kinh tởm thật đấy, vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Uổng công trước kia tôi xem cậu là bạn thân nhất, biết vậy hôm đó tôi đã chẳng cứu cậu trong hẻm."
Thẩm Kiều nhặt túi quà dưới chân lên, "Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi về đây."
Thấy cậu tỏ vẻ thờ ơ, vẻ mặt Tạ Lộ Diễn rạn nứt, "Cậu có ý gì hả?"
Thẩm Kiều bình tĩnh nói: "Ý trên mặt chữ. Nếu cậu thắc mắc về tiền bồi thường thì cứ kiện ra tòa đi."
Tạ Lộ Diễn bàng hoàng nhìn cậu, tựa như không ngờ những lời này lại thốt ra từ miệng cậu.
"Thẩm Kiều, cậu thật sự muốn dồn mẹ con tôi vào chỗ chết sao?"
Thẩm Kiều phủi bụi trên túi quà: "Tôi nhớ thời hạn trả tiền là mười năm, nếu cậu cảm thấy mình không kiếm nổi năm trăm ngàn trong mười năm thì chết đi."
Cậu nhếch môi cười nhạt, "Nếu tôi không bắt cậu trả năm trăm ngàn này thì cậu có trả lại chân cho tôi không?"
Sắc mặt Tạ Lộ Diễn lập tức tái mét.
—
Tài xế nhận được điện thoại của Thẩm Kiều, sóng trong bãi đỗ xe khá yếu, giọng cậu đứt quãng: "Tôi...... sơ ý...... bị lạc...... ở......"
Tài xế mất hai mươi phút mới tìm được cậu.
Thanh niên ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn chờ hắn tới, vừa thấy hắn thì mỉm cười ngượng ngùng, "Xin lỗi, tôi không ngờ chỗ này lại phức tạp như vậy."
Tài xế nói: "Lần sau cậu có thể đi thẳng ra từ tầng một, tôi đón cậu ở cổng trung tâm thương mại cũng được."
"Không có lần sau nữa đâu." Thẩm Kiều nói.
Tài xế không nghe rõ nên nghi hoặc nhìn cậu, thấy cậu im lặng thì cứ tưởng mình nghe lầm.
Hắn bế Thẩm Kiều vào xe rồi hỏi, "Cậu chọn được quà cho Lục tiên sinh chưa?"
Thẩm Kiều đút tay vào túi áo, bên trong có một chiếc hộp to cỡ bàn tay, góc cạnh sắc nhọn làm tay cậu hơi đau.
"Vẫn chưa tìm được món nào phù hợp. Phải rồi, phiền anh đừng nói cho anh ấy biết hôm nay tôi đến trung tâm thương mại nhé?"
Tài xế gật đầu, "Tôi hiểu mà."
Mặc dù hắn là người khô khan nhưng cũng biết nói trước đâu còn gì bất ngờ nữa.
Thẩm Kiều về biệt thự, viện cớ tương tự để dặn Andy đừng cho Lục Đình biết hôm nay mình ra ngoài.
Cậu ăn tối đúng giờ như thường lệ rồi về phòng.
Mấy ngày nay cậu mải mê đan len kiếm tiền, đến giờ ăn trưa dì bếp phải lên lầu gõ cửa thì cậu mới xuống ăn.
Hôm nay dì bếp nấu xong sớm, đang định lên lầu gọi Thẩm Kiều thì thấy thanh niên đã xuống.
Dì bếp hơi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Sao hôm nay cậu chủ xuống sớm thế?"
Thẩm Kiều nhẹ nhàng đáp lại, "Dạ, không có việc gì nên cháu xuống thôi ạ."
"Vậy là tốt rồi." Dì bếp nói: "Hôm nay nấu canh cá, nghe dự báo thời tiết nói hai ngày nữa trời mưa lạnh lắm, cậu chủ nhớ mặc thêm áo vào nhé."
"Dạ, cháu biết rồi."
Bà nói gì Thẩm Kiều cũng ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng gương mặt kia lại xanh xao đến mức đáng sợ.
Dì bếp quay đầu nhìn cậu, cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Nhưng vẻ mặt thanh niên vẫn như thường lệ, thấy bà quay đầu sang thì nhếch môi cười.
Dì bếp bưng canh cá tới, thấy mặt cậu tái nhợt thì lo lắng hỏi, "Sao mặt cậu xanh quá vậy?"
Thẩm Kiều quay đầu ho khan một cái, "Chắc đêm qua đi ngủ quên đóng cửa sổ nên bị cảm lạnh ạ."
"Ôi! Xem cậu kìa, sao lại bất cẩn thế chứ, lát nữa nhớ uống thuốc nhé."
"Dạ." Thẩm Kiều đáp.
Cậu ngồi cạnh bàn ăn, múc một chén canh cá nhỏ.
Dì bếp đi đổ rác, phòng ăn trống rỗng chỉ còn lại mình cậu.
Thanh niên cụp mắt, ngón tay thon dài chậm rãi khuấy chiếc thìa sứ trắng, hành lá thái nhỏ và thịt cá nổi lềnh bềnh trên nước canh màu trắng sữa.
Cậu bình tĩnh cúi đầu húp một miếng, đang định cầm đũa gắp đồ ăn thì chợt khựng lại, sau đó khom lưng xuống thùng rác, há miệng nôn ra hết mọi thứ vừa ăn.
Thanh niên cúi gập người, ngón tay bấu chặt mép bàn, cứ như chỉ muốn phun ra hết lục phủ ngũ tạng.
Dì bếp đi đổ rác trở về thấy cảnh này thì sợ hết hồn, vội vàng đi tới vỗ lưng cậu, "Sao vậy? Sao tự dưng lại nôn?"
Thẩm Kiều đưa tay rút hai tấm khăn giấy lau miệng rồi ngồi dậy dựa vào xe lăn thở hổn hển, khuôn mặt ửng đỏ bất thường.
"Chắc tại lúc nãy cháu ăn hơi nhiều canh cá ạ."
Dì bếp quay đầu nhìn chén canh cá trên bàn, chỉ vơi đi chút xíu mà gọi là ăn nhiều sao?
Bà rót ly nước đưa cho Thẩm Kiều, "Hay là có chỗ nào khó chịu, gọi bác sĩ đến khám nhé?"
"Không sao, chắc bị trúng gió nên không muốn ăn thôi ạ."
Thẩm Kiều bưng ly súc miệng, sau đó đặt xuống.
"Làm phiền dì quá, cháu muốn về phòng nghỉ ngơi một lát."
"Nhưng......" Dì bếp nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, "Cậu vẫn chưa ăn gì mà?"
"Xin lỗi dì."
Sắc môi thanh niên tái nhợt.
"Giờ cháu chưa muốn ăn, để tối cháu ăn được không?"