Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 41



Buổi tối trời mưa, Thẩm Kiều vẫn chưa ăn tối.

Cậu bị sốt nhẹ.

Cả biệt thự cuống hết cả lên, may mà còn có bác sĩ gia đình. Bác sĩ bị quản gia gọi tới đo nhiệt độ và làm xét nghiệm đơn giản cho cậu, phát hiện chỉ là sốt nhẹ thì kê cho cậu ít thuốc hạ sốt.

Hắn dặn Andy: "Cho cậu ấy uống một viên thuốc trước đi, nửa tiếng sau đo lại thân nhiệt, nếu vẫn chưa giảm thì năm tiếng sau lại uống thuốc, nếu bị nặng quá thì tới bệnh viện đi."

Andy ghi chép kỹ càng, sau khi bác sĩ về thì rót một ly nước ấm, cầm viên thuốc trong tay rồi đỡ Thẩm Kiều dậy.

Vì sốt cao nên khuôn mặt thanh niên ửng đỏ bất thường, đôi mắt ngấn nước, hàng mi ướt sũng, khi nhìn người khác tựa như mặt hồ lấp lánh.

Cậu nhận lấy nước ấm và thuốc từ tay Andy rồi lí nhí cảm ơn bằng giọng hơi khàn: "Xin lỗi, làm phiền anh quá."

Andy trả lời cậu: "Không sao, đây là nhiệm vụ của tôi mà."

Bàn tay cầm ly nước của Thẩm Kiều khựng lại. Đây đúng là bổn phận của quản gia, nhưng cậu đâu phải chủ nhân của hắn.

Cậu cúi đầu uống thuốc với nước ấm.

Andy hỏi cậu: "Tôi nghe nhân viên nhà bếp nói trưa nay cậu không ăn gì, tôi bảo họ bưng cháo lên cho cậu nhé?"

"Không cần đâu."

Thẩm Kiều co ro trong chăn, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt dưới ánh đèn, nhẹ giọng nói: "Tôi thật sự không đói mà chỉ muốn ngủ một giấc thôi, nếu ngủ dậy đói bụng tôi sẽ gọi anh, được không?"

Người đối diện chính là như vậy, nhìn thì hiền lành tốt tính nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không khuyên nổi.

Andy hết cách đành phải bưng nước ra khỏi phòng rồi chu đáo đóng cửa lại.



Khi Lục Đình về thì đã gần chín giờ tối.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo.

Anh không che dù nên chỉ đi một đoạn ngắn từ cửa xe đến biệt thự mà áo vest đã dính đầy vệt nước đậm màu.

Lục Đình cởi cà vạt rồi hỏi Andy: "Thẩm Kiều đâu?"

"Trên lầu ạ, chắc vẫn đang ngủ."

"Tôi biết rồi." Anh cất bước lên tầng hai, chẳng biết nghĩ gì mà quay lại bảo Andy: "Nói nhà bếp nấu ít cháo đi."

Thẩm Kiều đang mê man thì cảm thấy có vật gì đó lạnh buốt nhét dưới nách làm cậu run lập cập, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu: "Đừng nhúc nhích, để tôi đo thân nhiệt cho cậu."

Dường như giọng nói kia có ma lực khiến cậu ngoan ngoãn nằm im.

Thẩm Kiều mơ màng mở mắt ra.

Một người đàn ông ngồi cạnh giường, vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng Thẩm Kiều biết rõ anh là ai.

"Lục tiên sinh......"

Thanh niên trên giường cọ xát chăn mền, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng miệng đã gọi tên anh theo bản năng.

Thanh âm mềm mại mang theo giọng mũi vì mới ngủ dậy.

"Ừ."

Lục tiên sinh đáp lại rồi đưa tay sửa góc chăn cho cậu: "Còn thấy khó chịu nữa không?"

Thẩm Kiều chậm chạp lắc đầu, khuôn mặt ửng đỏ, cũng chẳng biết vì sốt cao hay vì trùm chăn ngộp thở.

Cậu cuộn mình lại, nửa mặt vùi vào gối, giữ nguyên tư thế này nhìn Lục Đình.

Điều kỳ lạ là ngay khi thấy Lục Đình, những cảm xúc bị cậu kìm nén cả đêm dường như vỡ òa.

"Lục tiên sinh......"

Một tay cậu kẹp nhiệt kế, tay kia thò ra khỏi chăn, dè dặt đặt lên mu bàn tay người đàn ông ở mép giường.

"Xin lỗi, tôi lại làm phiền anh nữa rồi."

Lục Đình nhìn tay cậu rồi nói: "Cậu cảm thấy mình bị bệnh là đang làm phiền tôi sao?"

Thẩm Kiều mím môi làm thinh.

Cuối cùng người đàn ông khẽ thở dài, rút ​​tay ra rồi phủ lên mu bàn tay Thẩm Kiều, nắm chặt một hồi mới bóp bóp lòng bàn tay chẳng có chút thịt nào: "Đúng là phiền thật, cho nên cậu mau khỏe lại đi, cậu cũng đâu muốn làm phiền tôi thêm nữa, đúng không?"

Bóp xong anh thả tay ra. Dù trong lòng anh nghĩ thế nào thì hành động này vẫn hơi đường đột đối với thanh niên.

Nhưng ngay khi anh thả tay ra, Thẩm Kiều lập tức níu anh lại. Cậu nắm hờ ngón trỏ của người đàn ông, tuy lực nắm không mạnh nhưng lại khiến động tác buông tay của Lục Đình đột ngột dừng lại, rốt cuộc không nhúc nhích nữa.

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn anh: "Cho tôi nắm một lát được không?"

Lục Đình không nói gì, chỉ từ từ hạ bàn tay đang giơ lên xuống giường.

"Sao thế?" Anh hỏi.

Thẩm Kiều cứ thế nắm chặt tay anh, nhiệt độ của người đàn ông truyền qua người cậu từ chỗ ngón tay kề nhau.

"Anh có đuổi tôi ra khỏi biệt thự không?"

"Sao cậu lại hỏi thế?"

"Tôi......" Thanh niên há to miệng, "Dù sao tôi cũng chẳng có điểm nào đáng yêu cả, bị anh chán ghét cũng là lẽ thường tình."

Lục Đình không phản bác: "Ví dụ như?"

"Ví dụ như...... Tôi hư vinh, ích kỷ, tham tiền, hám lợi......"

"Thế à......" Lục Đình đưa tay còn lại rút nhiệt kế dưới nách cậu ra, "Còn gì nữa không?"

Thẩm Kiều sửng sốt: "Như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Chưa." Lục Đình nói: "Vẫn chấp nhận được, không đến nỗi nào."

Để làm mình tệ hơn, Thẩm Kiều xích tới gần rồi nghiêm túc nhìn anh: "Tôi để tóc dài, tên như con gái, ngoại hình cũng bất nam bất nữ......"

Nói xong cậu dừng lại, trong đầu hiện ra ánh mắt Tạ Lộ Diễn.

"Tôi là đồ ẻo lả biến thái, nam không ra nam nữ không ra nữ." Thanh niên dần nghiến chặt răng, giọng nói run rẩy khó lòng nhận ra. "Tôi không từ thủ đoạn leo lên giường đàn ông, tôi vong ân phụ nghĩa, tôi......"

"Ba mươi bảy độ tám." Lục Đình nói.

Anh đặt nhiệt kế lên tủ bên cạnh rồi nói: "Tôi bảo nhà bếp nấu cháo rồi, lát nữa ăn chút xíu được không?"

Câu nói của Thẩm Kiều kẹt lại ở cổ, mấy giây sau cậu mới thả tay Lục Đình ra rồi thở dài thườn thượt.

"Dạ."

Lục Đình cụp mắt nhìn dấu móng tay trên ngón trỏ rồi đưa tay xoa xoa.

"Rồi sao nữa?"

"Gì ạ?"

"Cậu không từ thủ đoạn leo lên giường đàn ông, cậu vong ân phụ nghĩa, rồi sao nữa?"

Thanh niên giống như quả bóng xì hơi, ủ rũ ngồi trên giường: "Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ sao?"

"Với tôi thì chưa đủ lắm, nhưng không sao......" Anh cúi xuống vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt thanh niên ra, "Tôi thích những người không đáng yêu."

Dù sao bản thân anh cũng chẳng có điểm nào đáng yêu cả.

"Lục tiên sinh......"

"Ừ?"

"Tôi nắm tay anh thêm lát nữa được không?"

Lục Đình không nói gì mà đổi tay khác đưa tới, Thẩm Kiều lưu luyến nắm chặt ngón trỏ của anh, tựa như đang ôm khúc gỗ nổi cuối cùng.

"Anh có bỏ rơi tôi không?"

Lục Đình nói: "Trên đời này chẳng có gì tuyệt đối cả, tôi không thể trả lời câu hỏi này của cậu được."

Đôi mắt thanh niên ngấn nước: "Vậy là anh sẽ đuổi tôi đi đúng không?"

Người đàn ông tỏ vẻ bất lực, "Tôi không đuổi cậu đâu." Anh nói thêm, "Chỉ cần cậu đừng chọc giận tôi và ngoan ngoãn một chút là được rồi."

Thẩm Kiều sụt sịt: "Tôi ngoan lắm mà."

Lục Đình nghĩ thầm cậu cứ nằng nặc đòi mình giải thích thế này thì ngoan chỗ nào chứ?

Nhưng anh không nói ra mà đưa tay kéo tấm chăn bị tuột xuống lên, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng và kiên nhẫn hiếm thấy.

"Tôi biết cậu ngoan nhất mà. Vậy tôi sẽ xuống lầu bưng cháo lên, cậu ngoan ngoãn ăn hết được không?"

Thẩm Kiều gật đầu rồi ngoan ngoãn buông tay ra để Lục Đình xuống lầu bưng cháo. Cậu ăn gần nửa tô cháo, uống thuốc rồi lại mê man thiếp đi.

Lục Đình ngồi cạnh giường nhìn gương mặt say ngủ của cậu một hồi, sau đó tắt đèn ra khỏi phòng.

Anh tới phòng làm việc, có ba người đang đợi sẵn.

Anh ngồi xuống, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, giọng điệu thờ ơ: "Nói đi."

Andy là người đầu tiên lên tiếng.

"Mấy ngày nay Thẩm tiên sinh không có gì bất thường cả, ngày nào cũng ở trong phòng đan len, mặc dù bận rộn nhưng tinh thần có vẻ rất phấn chấn."

"Sáng hôm qua cậu ấy đến tìm em rồi nói muốn mua quà cho ngài. Em giới thiệu cho cậu ấy trung tâm thương mại lớn nhất gần đây. Buổi chiều tài xế chở cậu ấy đi, em khuyên cậu ấy dẫn vệ sĩ theo nhưng cậu ấy từ chối."

"Từ lúc cậu ấy về nhà đến giờ, em chẳng thấy có gì bất thường cả."

Sau đó đến lượt tài xế.

"Buổi chiều tôi chở cậu chủ ra ngoài, tôi đậu xe dưới hầm, sợ cậu ấy đi một mình không an toàn nên định đi cùng, nhưng cậu ấy không chịu."

"Cậu ấy nói Hà Tập sẽ gọi video cho mình, bảo tôi đừng lo gì hết."

"Tôi đợi trong xe hai tiếng, sau đó nhận được điện thoại của cậu ấy. Cậu ấy nói mình đi tìm tôi nhưng bị lạc, mười phút sau tôi mới tìm được cậu chủ."

"Lúc đó sắc mặt cậu ấy hơi nhợt nhạt nhưng không bị thương, xung quanh cũng chẳng có ai cả."

"Phải rồi, tôi có hỏi cậu ấy mua quà cho ngài xong chưa. Cậu ấy nói vẫn chưa chọn được, còn dặn tôi đừng nói ngài biết chuyện này nữa."

Cuối cùng là dì bếp.

Vì là phụ nữ nên bà nhạy cảm hơn Andy và tài xế.

"Mặc dù nhìn cậu chủ không có gì bất thường nhưng tôi cảm thấy sau khi từ trung tâm thương mại về, cậu ấy có vẻ trầm lặng hơn hẳn."

"Ăn cơm cũng vậy, bình thường tôi phải lên gọi thì cậu ấy mới chịu xuống, nhưng hôm qua tôi chưa kịp gọi mà cậu ấy đã xuống rồi. Tôi nấu canh cá, cậu ấy mới ăn chút xíu đã ôm thùng rác nôn ra hết, mặt cũng trắng bệch, nhìn là biết không ổn rồi."

Lục Đình vân vê ngón tay, đầu ngón tay vô thức lướt qua dấu móng tay.

"Tôi biết rồi, mọi người xuống đi."

Sau khi ba người ra khỏi phòng làm việc, anh rút một điếu thuốc rồi thuần thục châm lửa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

Hồi lâu sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tư Niên.

Chuông đổ rất lâu mà chẳng ai bắt máy.

Lục Đình gọi thêm lần nữa.

Rốt cuộc khi anh gọi lần thứ ba, đối phương mới chịu nghe.

Lâm Tư Niên nghiến răng nghiến lợi: "Đêm hôm khuya khoắt, tốt nhất là anh thật sự có chuyện gấp đi!"

Lục Đình đưa tay gõ điếu thuốc vào gạt tàn: "Tôi muốn tìm Hà Tập."

Mặc dù là đối tác làm ăn nhưng nghe anh nói xong, Lâm Tư Niên vẫn không nhịn được chửi ầm lên: "Không phải chứ, anh có bệnh không vậy? Nửa đêm còn tìm vợ tôi nữa à?"

Lục Đình nói: "Tôi có chuyện cần hỏi cậu ấy."

Anh nghĩ ngợi rồi nói thêm: "Có liên quan tới Thẩm Kiều."

Lâm Tư Niên chỉ hận không thể vứt điện thoại ra xa vạn dặm, chuyện của vợ anh mà lại đi hỏi vợ hắn sao? Có còn vương pháp nữa không?

Hắn hít sâu một hơi, cố kìm lại lửa giận trong lòng và lửa dục trên người rồi đưa điện thoại cho Hà Tập.

"Hai phút thôi đấy."

Hắn ra tối hậu thư.

Lục Đình cầm điện thoại, nghe giọng Hà Tập ở đầu dây bên kia thì cụp mắt xuống, hờ hững nói: "Tôi thích món quà lắm, cảm ơn cậu đã chọn quà với cậu ấy cả buổi chiều nhé."

Hà Tập nói: "Tôi cũng đâu giúp được gì, chỉ góp ý cho anh ấy thôi. Chủ yếu là Thẩm Kiều có gu thẩm mỹ cao nên chọn được chiếc kẹp cà vạt kia, anh ấy nói nó hợp với anh lắm."

"Đúng là hợp thật." Lục Đình nói khẽ.

Điếu thuốc trên tay đã cháy hết, tàn thuốc đỏ rực kề sát ngón tay, nhưng dường như người đàn ông không hề cảm nhận được, anh cầm điện thoại ngồi lặng trên ghế, hệt như một pho tượng đông cứng.