Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 132: Bà phải cứu con mình!



Bối Tịnh Sơ xem kỹ lại thông tin, liền chửi càng hăng hơn: 【 Chết tiệt, vốn dĩ ngươi định dìm c.h.ế.t con bé? Sau đó vì “không nỡ” nên mới đổi thành ném vào tháp sơ sinh? 】

【 Ngươi nói lại xem, thế này mà gọi là không nỡ à? 】

【 Ngươi còn thấy mình làm phụ thân đủ nhân từ lắm sao? 】

【 Ta @#$%^&*! 】

So với Bối Tịnh Sơ, Ngư ma ma là người hiểu rõ về tháp sơ sinh hơn nhiều.

Trong thôn của bà cũng có một cái, rất nhiều gia đình đều sẽ ném bé gái vào đó.

Mẫu thân của bà vẫn thường nói với bà: “Chúng ta đã nuôi con lớn khôn đàng hoàng, không ném con vào tháp sơ sinh, con phải biết ơn.”

“Có mấy nhà chịu nuôi con gái tử tế đâu?”

Ngư ma ma đã luôn cho rằng điều đó là đúng, vì vậy bà luôn hiếu thuận với cha mẹ, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Bảo bà gả cho ai, bà liền gả cho người đó.

Nhưng đến khi sinh con rồi mới biết, đó không phải là ban ơn.

Bởi vì nếu thật sự yêu thương con mình, thì dù thế nào cũng không nỡ vứt con vào tháp sơ sinh.

Giống như tình cảm của bà dành cho con gái mình vậy.

Thế nên, chỉ có thể nói rằng, cha mẹ vốn không hề yêu thương bà.

Nhưng, con gái mà bà sinh ra, lại sắp bị ném vào tháp sơ sinh hay sao?

Tiểu công chúa vẫn đang sốt ruột muốn nói chuyện với bà, trông cô bé trắng trẻo, mũm mĩm, vô cùng khỏe mạnh và hoạt bát.

Bà biết mỗi người một số phận, bà không dám so sánh con mình với công chúa, nhưng chỉ mong con được sống yên ổn thôi cũng không được sao?

Không được, bà phải cứu con mình!

Bà phải về nhà!

Thế nhưng, hoàng cung nào phải nơi muốn ra là ra.

Một bóng người bước vào từ ngoài thiên điện, Phương phi cười bước vào, vừa trêu chọc: “Đại công chúa của chúng ta đang ăn cháo đấy à?”

“Hôm nay không có ‘đánh rắm’ sao?”

Bối Tịnh Sơ: …

【Quá đáng nha~ Ai đời lại đi nhắc chuyện xấu hổ của trẻ con mỗi ngày thế chứ.】

Phương phi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bối Tịnh Sơ. Bối Tịnh Sơ liền vung quả đ.ấ.m thịt bé xíu về phía nàng.

Phương phi cứ ngỡ nắm đ.ấ.m của đứa trẻ năm tháng tuổi sẽ chẳng có sức sát thương gì, nào ngờ quả đ.ấ.m thịt này đ.ấ.m lên người lại khá có cảm giác.

Nàng không khỏi bật cười: “Sơ Sơ cứng cáp thật đấy.”

Nàng đưa tay ra định đỡ lấy cái bát trên tay ma ma: “Để ta cho công chúa ăn.”

Ma ma né tay nàng ra, quỳ rạp người hành lễ: “Phương phi thứ tội, Bệ hạ có dặn, dụng cụ ăn uống của công chúa không được qua tay người khác.”

Hoàng đế thật sự đã bị đủ loại âm mưu hạ độc ám hại làm cho sợ rồi.

Phương phi cũng là người thông minh, nhận ra hành vi của mình quả thực không ổn.

“Cũng phải, ý chỉ của Bệ hạ quan trọng hơn.”

Sau đó Phương phi nhìn Bối Tịnh Sơ cười gian tà: “Dì không cho Sơ Sơ ăn được, vậy thì dì đành ăn thịt Sơ Sơ thôi!”

Bối Tịnh Sơ: 【 ? Cái logic gì đây? 】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phương phi véo lấy bàn tay bé bỏng của Bối Tịnh Sơ, nhẹ nhàng cắn một cái.

Bối Tịnh Sơ: !

【 Cứu mạng! Có người ăn thịt trẻ con! 】

Bàn tay nhỏ của em bé trông như một chiếc bánh bao sữa nhỏ, thơm thơm mùi sữa, trên mu bàn tay còn có bốn lúm đồng tiền hằn sâu vào vì quá mũm mĩm.

Nhìn thôi đã muốn chọc một cái.

Bàn tay nhỏ trông thật béo tốt.

Phương phi cảm thấy mình không cắn lên má cô bé đã là kiềm chế lắm rồi.

Dáng vẻ đứa trẻ vừa cảnh giác nhìn nàng vừa ngoan ngoãn ăn bột thật sự quá đáng yêu!

Ngư ma ma cho Bối Tịnh Sơ ăn xong, vốn dĩ nên bế công chúa về lại Ngự Thư Phòng.

Phương phi cũng biết quy củ này, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Không thể do dự được nữa.

Ngư ma ma hạ quyết tâm, “bụp” một tiếng quỳ xuống đất.

“Phương phi, nô tỳ có việc quan trọng muốn cầu xin.”

Bởi vì biết mình làm vậy là thất lễ, sau khi quỳ xuống, lưng bà cong rạp xuống thật thấp, chỉ dám hơi ngẩng đầu lên chờ đợi.

Phương phi giật mình: “Ma ma làm gì vậy?”

Ngư ma ma dập đầu một cái rồi mới nói: “Nô tỳ biết, một khi đã vào cung thì sâu như biển, phải toàn tâm toàn ý hầu hạ công chúa.”

“Nhưng nô tỳ thật sự rất nhớ con, cầu xin Phương phi ân điển, cho nô tỳ xuất cung!”

Phương phi: Hả?

Ngươi có nghiêm túc không vậy?

Vẻ mặt Phương phi đanh lại, để lộ ra sự uy nghiêm của bậc bề trên: “Ma ma cho rằng hậu cung là nơi nào?”

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

“Ai cũng vô quy tắc như ngươi, trong cung này sớm đã loạn cả lên rồi.”

“Nhớ con? Lý do thật hoang đường.”

“Trong cung này có ai mà không nhớ nhà? Ngay cả các phi tần cũng nhớ nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ có thể tùy ý xuất cung về thăm sao?”

“Nể tình ngươi đã tận tâm hầu hạ công chúa, lần này tạm tha cho ngươi. Nhưng đã có lòng khác, thì cũng không cần ở bên cạnh công chúa nữa.”

“Bổn cung sẽ bẩm báo Bệ hạ, điều ngươi đi nơi khác.”

Nàng đang nói thì lại nghe thấy tiếng lòng non nớt của Bối Tịnh Sơ: 【 Cho ma ma về đi dì ơi! 】

【 Con gái của ma ma sắp c.h.ế.t rồi, bây giờ chạy về may ra còn cứu kịp! 】

Nội tâm Ngư ma ma nóng như lửa đốt. Những lời Phương phi nói bà đều biết cả.

Ngày thường dù có nhớ con đến mấy bà cũng có thể nhịn được.

Nhưng con gái bà sắp bị hại c.h.ế.t rồi!

Dù bà cũng không nỡ xa công chúa, nhưng công chúa ở trong hoàng cung được hưởng gấm vóc lụa là.

Cô bé có vô số người hầu hạ, có người phụ thân quân vương yêu thương, có Thái hậu, có Phương phi và các vị quý nhân khác cưng chiều.

Còn con gái bà, chỉ có một mình bà là mẫu thân để dựa vào.

Bà phải trở về cứu con gái.