Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 133: Đuổi ra khỏi cung



Thế nhưng bà không thể nói ra một lý do hợp tình hợp lý, chỉ có thể dập đầu lia lịa trên mặt đất.

“Được rồi.”

Phương phi giơ tay ngăn lại.

Nếu Sơ Sơ đã muốn cho bà về, thì chiều theo ý muốn của tiểu gia hỏa này cũng được.

“Những người khác lui ra.”

Trong phòng, một ma ma khác hành lễ rồi lui xuống.

Lúc này Phương phi mới nói: “Ngươi nhớ kỹ, ngươi không hề nhớ nhà.”

“Ngươi chỉ là phát hiện mình đã mất sữa, không thể tiếp tục cho tiểu công chúa b.ú được nữa.”

“Hơn nữa còn mắc bệnh ho, không nên tiếp tục hầu hạ bên cạnh công chúa.”

“Sau khi khỏi bệnh, thân thể ngươi suy yếu, tay không thể xách vai không thể vác, lại không biết chữ, ở lại trong cung cũng vô dụng, nên bổn cung mới đuổi ngươi ra khỏi cung.”

“Ngươi hiểu chưa?”

Ngư ma ma ngẫm nghĩ một chút về ý tứ trong lời của Phương phi, lúc này mới bừng tỉnh.

“Tạ chủ tử! Tạ chủ tử!”

“Đại ân đại đức, nô tỳ kiếp sau…”

Phương phi ngắt lời bà: “Dừng!”

“Không cần cảm tạ ta. Ta là đuổi ngươi ra khỏi cung, không phải thả ngươi về nhà. Là do chính ngươi bị bệnh nên bị đuổi đi, không liên quan gì đến bổn cung.”

“Nhớ lấy.”

Bối Tịnh Sơ giơ hai tay lên làm hai trái tim nhỏ về phía Phương phi. Phương phi liền bước tới bế cô bé lên rồi hôn chụt một cái lên má.

Có lẽ vì vừa được toại nguyện, tiểu gia hỏa dù có giật mình nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng.

Ha ha ha, thật đáng giá.

“Tiểu Sơ Sơ sinh ra là để cho dì ăn thịt mà hehehe~”

Ngư ma ma hành động cực nhanh, lập tức thu dọn hành lý lên đường.

****

Tại thôn Hà Gia.

Một gia đình đang dán chữ “Hỷ” đỏ thẫm, dân làng đang ở trong nhà hắn để náo động phòng.

Có mấy người không vào, thấy cảnh náo nhiệt trong phòng thì bĩu môi.

“Thằng Căn Tử này cũng thất đức quá, vợ nó ở bên ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà, quay đầu nó đã cưới đứa khác.”

“Nghe nói con bé mới sinh được tám tháng đã bị nó và cô dâu mới ném vào tháp sơ sinh rồi.”

“Trời đất quỷ thần ơi.”

Một người khác không đồng tình: “Nhà thằng Căn Tử chỉ có một đứa con gái, không có lấy một mống con trai, cưới thêm vợ để nối dõi là phải rồi.”

“Nhưng mà vứt con vào tháp thì đúng là không phải.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhà nghèo nuôi không nổi mà vứt thì còn có thể hiểu, đằng này nhà thằng Căn Tử tháng nào cũng có tiền vợ nó gửi về mà.”

“Bây giờ nhà cửa đã thay ngói mới, quay lưng một cái đã vứt đi đứa con gái vợ trước sinh cho, thật không phải là người.”

“Chẳng trách người ta nói có mẹ ghẻ thì có cha dượng.”

Một người kinh ngạc: “Cái gì? Vợ thằng Căn Tử đi kiếm tiền à?”

“Không phải nói là nó theo trai rồi sao?”

“…”

“Hả? Theo trai? Không phải nói là nó c.h.ế.t rồi à?”

“Chết rồi? Không phải nói nó ăn trộm bị người ta bắt được sao?”

“…”

Mấy người nhìn nhau ngơ ngác, không biết rốt cuộc lời đồn nào mới là sự thật.

Một người khăng khăng giữ vững quan điểm mình nghe được: “Chắc chắn là theo trai rồi, chính miệng thằng Căn Tử nói với chồng tôi đấy.”

“Bà ta là phận đàn bà, ra ngoài kiếm tiền, lại còn gửi về được sao?”

“Thời buổi này làm gì có chỗ cho đàn bà kiếm tiền? Với cái nhan sắc của bà ta, có đi bán thân cũng chẳng ai mua.”

“Số tiền đó chắc chắn là do thằng Căn Tử tự mình kiếm được, chẳng hiểu ai đồn thành vợ nó gửi về nữa.”

Người ban đầu cho rằng đó là tiền A Ngư đi làm kiếm về cũng bị thuyết phục, thời buổi này quả thật đâu có chỗ cho phụ nữ kiếm tiền.

“Một người đàn bà theo trai, nhìn đứa con gái nó đẻ ra đúng là thấy bực.”

“Vứt đi cũng có thể hiểu được, nói không chừng còn chẳng phải con nó.”

“Thằng Căn Tử thế là còn mềm lòng đấy, phải nhà tôi là dìm c.h.ế.t luôn rồi.”

Bọn họ nhìn cảnh náo nhiệt, hỷ khí ngập tràn trong nhà, không khỏi hâm mộ nói: “Con bé Chiêu Đệ này gả tốt thật!”

“Xem thằng Căn Tử ra tay hào phóng chưa kìa, đám cưới làm to thế, hôm nay còn được ăn thịt nữa.”

“Nghe nói tiền thách cưới nhà nó là mười lăm lạng bạc đấy!”

Một người khác huých nhẹ vào bà ta, “Nó xinh như hồ ly tinh thế kia, bà thử đổi người khác xem thằng Căn Tử có chịu chi không.”

Đám người náo động phòng dần tan đi, trong phòng chỉ còn lại đôi tân hôn.

Chiêu Đệ tựa vào lòng Căn Tử, chợt nhớ ra điều gì đó: “Hôm nay tháp bỏ trẻ sơ sinh có phải sẽ bị đốt không? Ban ngày mới vứt con nhãi đó vào, có khi nó còn chưa kịp c.h.ế.t đói đâu nhỉ?”

Người đàn ông béo ị, mặt mày đầy vẻ háo sắc, vừa xoa nắn làn da của người phụ nữ vừa nói: “Chiêu Đệ à, hôm nay là ngày vui của chúng ta, đừng nhắc đến cái thứ của nợ ấy nữa.”

“Lại đây, lại đây, để ta thơm một cái.”

“Ghét thế ~ Đồ quỷ ~”

...

Ngư ma ma đi suốt đêm ngày, cuối cùng cũng trở lại thôn quê quen thuộc. Bà không kịp hoài niệm cảnh vật xung quanh, vội vàng chạy về phía tháp bỏ trẻ sơ sinh trong thôn.

Con bé.

Con bé còn sống không?

Mẫu thân đến cứu con đây!