Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 94: Hàm Ninh Trưởng công chúa



Bởi vì điện Nhân Thọ mời thái y, đại hiếu tử Hoàng đế vội vã chạy tới.

"Mẫu hậu, cho mời ngự y có chuyện gì vậy? Là người hay là Sơ Nhi xảy ra chuyện?"

Thái hậu cười mắng: "Con không mong cho tổ tôn ta được chút tốt lành nào à?"

"Vừa thấy tinh thần của người là con biết người không sao rồi. Còn có thể nói đùa, chứng tỏ Sơ Nhi cũng ổn."

Thái hậu không tiếc lời khen ngợi: "Đúng là đại thông minh."

Bối Tịnh Sơ đột nhiên bật cười thành tiếng, khiến hai người kia đều khó hiểu nhìn nàng.

【 Ha ha ha ha ha ha đại thông minh ha ha ha. 】

Hoàng đế: Xong rồi, nhà họ Bối lại điên thêm một đứa.

Thái hậu cho những người khác lui ra, Hoàng đế liền biết mẫu hậu lại có chuyện cần căn dặn.

Thái hậu đem mọi chuyện kể lại một lần.

Hoàng đế nghe xong mà mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đối với con ruột mà có thể ra tay tàn độc đến mức tát điếc cả tai, đây là loại ác độc gì vậy.

Xem hắn kìa, có được một đứa con đã quý như báu vật. Con nhóc gan to bằng trời nhà hắn ngày nào cũng gây sự trên đầu Thái Tuế, nhổ răng trong miệng cọp, vậy mà hắn còn không nỡ động đến một ngón tay của nó.

Còn đứa trong bụng Thục phi nữa, dù cho hắn có chướng mắt nàng ta thế nào, cũng phải nhẫn nhịn để không làm hại đứa bé. Ngay cả khi biết thai nhi này kế thừa bộ não của mẫu thân nó, sau này hơn phân nửa đầu óc không được lanh lợi cho lắm.

Có thể sau này hắn sẽ thiên vị đứa con do chính tay mình nuôi lớn hơn một chút, đó là lẽ thường tình, không có gì đáng trách. Nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ bên trọng bên khinh đến mức khắc nghiệt như vậy.

Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi.

Đồng thời cũng cảm thán ông trời bất công.

Người ta không hiếm lạ gì con cái thì cứ đẻ xoành xoạch, còn hắn muốn có con đến mỏi cả mắt.

Ai~ đúng là khó ghê~

"Đến bây giờ con vẫn chưa có một hoàng tử nào, có muốn cân nhắc nhận Kiềm Nhi làm con thừa tự không?" Thái hậu đề nghị. "Chưa nói đến nhất định phải lập làm trữ quân, tương lai nếu có con ruột thì coi như có thêm một hoàng tử. Nếu không, nó sẽ là lựa chọn duy nhất. Như vậy cũng không lo các đại thần lo lắng chuyện nối dõi, rồi lại nhòm ngó đám người trong tông thất."

Hoàng đế phun thẳng một ngụm trà ra ngoài, b.ắ.n hết cả vào mặt Bối Tịnh Sơ.

【 Lão già kia, người làm gì vậy! 】

Hoàng đế: Tốt, tốt lắm, có việc thì gọi "phụ thân", không có việc thì là "lão già", đúng không.

Bối Tịnh Sơ được dẫn đi lau mặt.

Hoàng đế bày tỏ thái độ của mình với Thái hậu: "Không thể nào."

"Tuyệt đối không thể nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngôi vị hoàng đế của hắn tại sao phải truyền cho một đứa cháu ngoại? Nếu không có con trai, chẳng lẽ con gái thì không được sao?

Ý nghĩ này chỉ là một tia sáng lóe lên.

Nhưng Hoàng đế đột nhiên nghĩ đến Bối Tịnh Sơ, cũng gian trá hiểm ác, quỷ kế đa đoan y như hắn.

Từ nhỏ đã mưu trí hơn người, túc trí đa mưu.

Lại còn hành xử chẳng giống người y như hắn.

Nếu hoàng tử là một kẻ tầm thường vô năng, lẽ nào hắn thật sự phải từ bỏ một thiên tài, để đi lập một kẻ tài trí bình thường làm trữ quân sao?

Chỉ vì Sơ Nhi là con gái?

Hoàng đế rơi vào trầm tư.

Thái hậu nhận được câu trả lời, cũng không dây dưa nữa, bắt đầu tiến hành phương án thứ hai.

Hàm Ninh Trưởng công chúa.

Bối Tịnh Sơ vừa được xức cho thơm tho trở về đã nghe thấy Thái hậu cho truyền người này, liền bắt đầu lục lọi trong hệ thống.

Sau khi kết hôn, Hàm Ninh Trưởng công chúa là người có cuộc sống thoải mái nhất trong số các chị em.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì bà cô này rất đanh đá.

Các vị trưởng công chúa khác còn chưa thăm dò được tính nết của Hoàng đế, không dám vượt quá khuôn phép. Nhưng Hàm Ninh Trưởng công chúa lại nhìn thấu Hoàng đế là kẻ vừa ngang ngược lại vừa bao che cho người nhà.

Khi Tiên đế còn tại vị, nàng còn thu liễm. Đến khi Bối Hằng vừa lên ngôi, nàng liền không thèm giả vờ nữa.

Phò mã và nhà chồng muốn lập quy củ cho nàng, ngay trong ngày liền bị nàng cho thị vệ bắt lại treo lên đánh. Từ đó, hung danh của nàng vang xa.

Nàng ta đuổi tên phò mã không biết nghe lời về nhà, còn mình thì ở trong công chúa phủ nuôi mười mấy nam sủng, ngày ngày tiêu d.a.o tự tại, sung sướng phơi phới.

Nước miếng không biết tự bao giờ đã chảy ra từ khóe miệng Bối Tịnh Sơ. Đây quả thực chính là cuộc sống lý tưởng của nàng.

Mong muốn lớn nhất của Hàm Ninh Trưởng công chúa là làm sao để có một đứa con mà không cần đến đàn ông. Nàng không muốn sinh, vì nàng sợ đau. Nhưng nàng cũng không muốn nuôi một đứa trẻ không cùng huyết thống với mình. Hơn nữa, một đứa trẻ không có huyết mạch hoàng thất thì hoàng gia sẽ không thừa nhận, đến lúc đó nàng muốn xin tước vị cho con cũng không được.

Nhưng con cháu trong tông thất đều có phụ mẫu của riêng mình, nàng lại chẳng phải Hoàng đế, muốn nhận nuôi một đứa cũng không phải chuyện dễ.

Nhận được lệnh triệu kiến của Thái hậu, Hàm Ninh Trưởng công chúa rời khỏi lồng n.g.ự.c của nam sủng, sửa soạn một chút rồi vào cung.

"Ai gia mà không cho gọi con tới, chắc con đã vui đến quên trời quên đất, quên cả mình họ gì rồi phải không."

Hàm Ninh Trưởng công chúa bước tới, khoác lấy cánh tay Thái hậu: "Nhìn người nói kìa, nhi thần dù có quên mình họ gì, cũng không thể quên mẫu thân được ạ."

Nhưng quả thật là nàng đã lâu không vào cung. Nam sủng mới có một thân cơ bắp rắn chắc, khiến nàng mê luyến một thời gian, đúng là đã quên mất việc vào thỉnh an Thái hậu.

Hàm Ninh Trưởng công chúa nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lần trước gặp Đại công chúa của chúng ta vẫn là lúc con bé đầy tháng, chớp mắt một cái đã lớn thêm một vòng rồi."

"Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn này, nhi thần thật là ghen tị với hoàng huynh."

Bối Tịnh Sơ đã quen được khen nên chẳng có cảm giác gì. Hừ hừ, ta đây chính là tiểu khả ái vô địch.