Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 95: Hắn giống như một con chuột cống



Hàm Ninh Trưởng công chúa trời sinh tính tình cởi mở, nhiệt tình nên rất được lòng Thái hậu. Không giống như Quảng Đức Trưởng công chúa được Thái hậu quan tâm vì tình tỷ muội với Khâu Quý phi, nàng hoàn toàn dựa vào chính mình để lấy lòng Thái hậu.

Thái hậu liếc nàng một cái: "Thèm có con à? Vậy mà chính con lại không chịu sinh."

Hàm Ninh Trưởng công chúa vẫn dùng lý do cũ: "Mẫu thân, sinh con đau lắm ạ."

"Người cũng biết đấy, mẹ ruột của nhi thần chính là vì khó sinh mà qua đời."

"Phụ nữ sinh con, đâu có phân biệt thân phận tôn quý hay không, là công chúa hay Hoàng hậu. Đáng c.h.ế.t thì vẫn phải chết."

"Hơn nữa con cháu tông thất đã nhiều rồi, người cũng đừng thúc giục nữa. Có công phu đó, người cứ đi thúc giục hoàng huynh ấy. Huynh ấy đường đường là một Hoàng đế mà mới chỉ có một đứa con."

"Giục huynh ấy chứ đừng giục con nha~"

【 Đúng đó đúng đó, tổ mẫu sinh xong phụ thân rồi không phải cũng bắt đầu dùng Tức Cơ Hoàn sao. 】

【 Nếu không phải vì ngôi vị hoàng đế mà bắt buộc phải sinh một người, con đoán chắc người cũng chẳng muốn sinh đâu. 】

【 Nhắc đến Tức Cơ Hoàn, thứ tốt như vậy, dùng xong là không thể sinh con được nữa, lại còn có thể giữ gìn nhan sắc, trẻ mãi không già. 】

【 Tiên phẩm như vậy sao lại bị thất truyền nhỉ? May mà ở đây vẫn còn, ha ha ha ha. 】

Thái hậu: Lộ hết cả rồi.

"Không giục con nữa, lần này gọi con đến là để cho con một đứa trẻ."

Hàm Ninh Trưởng công chúa: “?” Còn có chuyện tốt như vậy sao?

"Người không phải đang trêu chọc nhi thần đấy chứ."

Thái hậu hừ nhẹ một tiếng: "Thích thì lấy, không thích thì thôi."

Hàm Ninh Trưởng công chúa: "Dù sao nhi thần cũng phải biết là ai chứ ạ, nếu không cứ có cảm giác người chẳng có ý gì tốt đẹp."

Thái hậu: "Ai gia trong lòng con chính là hình tượng như vậy sao?"

Hàm Ninh Trưởng công chúa gật đầu chắc nịch.

Thái hậu: "..."

Bối Tịnh Sơ: 【 Ha ha ha ha ha ha. 】

Thái hậu kể lại chuyện của Triệu Kiềm cho Hàm Ninh Trưởng công chúa nghe.

Phản ứng của Hàm Ninh Trưởng công chúa cũng là không thể hiểu nổi, "Nhưng nhi thần cũng chưa từng sinh dưỡng, không biết tâm trạng của một người mẹ có hai đứa con là như thế nào. Nhưng nếu Kiềm Nhi đến chỗ nhi thần, nó sẽ là đứa con duy nhất."

Nghĩ đến việc tự nhiên nhặt được một đứa con, Hàm Ninh Trưởng công chúa cười rạng rỡ: "Đa tạ mẫu thân, đã nghĩ đến nhi thần đầu tiên."

Bối Tịnh Sơ: 【 Cũng không hẳn đâu, người nghĩ nhiều rồi. 】

Thái hậu uống một ngụm trà đầy chiến thuật.

"Đi gặp Kiềm Nhi đi, đứa trẻ đó vừa trải qua biến cố, trong lòng chắc chắn đang rất bất an."

Lúc này, Triệu Kiềm đang yên tĩnh đọc sách.

Ngồi lâu, người có chút mỏi mệt, cậu bé định ra ngoài đi lại một chút.

Lúc sắp xếp tẩm cung, vì nghĩ họ là người một nhà nên người ta đã xếp cậu và Triệu Ngọc ở hai gian liền kề nhau.

Thế nên, khi cậu chỉ định ra ngoài đi dạo, đi ngang qua tẩm cung không đóng cửa của Triệu Ngọc, những cảnh tượng và âm thanh đó cứ thế lọt vào mắt và tai phải không bị thương của cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mẫu thân, thuốc đắng quá, Ngọc Nhi không uống có được không ạ?"

"Thuốc đắng dã tật, uống thuốc vào vết thương của con mới mau lành. Ngọc Nhi cũng không muốn biến thành một tiểu ngốc tử đâu nhỉ."

Triệu Ngọc rất tự nhiên làm nũng: "Ngọc Nhi không muốn biến thành tiểu ngốc tử, có thuốc nào ngọt không ạ?"

"Làm gì có thuốc ngọt chứ. Ngọc Nhi của chúng ta là tiểu nam tử hán, dũng cảm nhất, chắc chắn có thể vượt qua khó khăn nhỏ nhoi này, đúng không?"

Giọng nàng dịu dàng và kiên nhẫn, giờ phút này mới thực sự giống một người mẹ.

Vẫn luôn là như vậy. Triệu Kiềm giống như một con chuột cống, lén lút nhìn trộm tình mẫu tử của họ.

Chỉ là trước kia, cậu mang theo tâm trạng ghen tị và ngưỡng mộ, chờ đợi những điều đó sẽ đến với mình.

Còn bây giờ, cậu chỉ c.h.ế.t lặng liếc nhìn một cái, rồi tự mình bỏ đi.

Chờ cảm giác mệt mỏi trên người tan đi, Triệu Kiềm mới quay về.

Quảng Đức Trưởng công chúa dỗ dành nửa ngày trời, cuối cùng cũng khiến Triệu Ngọc uống xong thuốc.

Lúc này, nàng mới nhớ tới Triệu Kiềm.

Triệu Kiềm lại quay về đọc sách.

Thái y nói cậu cần phải tĩnh dưỡng. Đối với những cuốn sách này, tuy không thể hiểu hết ý nghĩa, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể đọc sách để g.i.ế.c thời gian, để giai đoạn thấp thỏm bất an này trôi qua thật nhanh.

Bởi vì ở chính điện, Thái hậu đang quyết định tương lai của cậu.

Quảng Đức Trưởng công chúa luôn nói cậu vô dụng, yếu đuối, u ám, không được người lớn yêu thích.

Triệu Kiềm hoài nghi, một đứa trẻ như cậu, liệu có thật sự sẽ có người bằng lòng nhận nuôi, làm mẹ của cậu không?

Thực ra câu nói của Quảng Đức Trưởng công chúa: “Đến mẹ ruột còn không thích ngươi, còn ai sẽ thích ngươi nữa,” vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.

Nếu không có ai bằng lòng nhận nuôi, có phải cậu sẽ phải một lần nữa quay về phủ của Quảng Đức Trưởng công chúa không?

Nhưng đã vạch mặt nhau rồi mà còn quay về, những ngày tháng sau này của cậu chỉ có thể tệ hơn trước kia.

Lúc này, Triệu Kiềm đã không còn khát khao tình thương từ Quảng Đức Trưởng công chúa nữa. Một khi hy vọng vỡ tan, cậu mới có thể như người ngoài cuộc, tỉnh táo nhìn rõ hoàn cảnh của mình.

Một đứa trẻ bị ép phải trưởng thành.

"Nếu bây giờ ngươi đổi ý, ta vẫn có thể tha thứ cho ngươi."

Giọng nói không muốn nghe nhất vang lên. Triệu Kiềm ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ mặc y phục màu tím bước vào.

Đổi ý?

Cậu chỉ hối hận vì sao lại đầu thai vào bụng nữ nhân này.

Nàng không thích đứa con trai này, và Triệu Kiềm cũng không muốn có người mẹ này.

Nhưng nếu thật sự không có ai bằng lòng nhận nuôi cậu, giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất để đổi ý.

Triệu Kiềm bắt đầu suy tính, mặc dù trong lòng cậu, cực kỳ không muốn, cực kỳ không muốn quay về.

Một bóng người mặc y phục đỏ thẫm thong thả bước vào: "Cũng náo nhiệt quá nhỉ, tỷ tỷ cũng ở đây à."

Quảng Đức Trưởng công chúa quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười: "A Hoàn tới rồi, hôm nay muội đến thỉnh an mẫu thân sao?"

A Hoàn, chính là tên của Hàm Ninh Trưởng công chúa.