Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 96: Thân mẫu dưỡng mẫu đại chiến (1)



Nhắc mới nhớ, năm đó khi Tiên đế đặt cho nàng cái tên này, là hy vọng nàng sẽ ôn hòa, lương thiện, thuần khiết như hoa nhài. Kết quả lại cho ra một đóa hoa anh túc diễm lệ mà kịch độc.

Đúng là cái tên và con người chẳng liên quan gì đến nhau.

Nàng cũng nhiệt tình đáp lời: "Đương nhiên là tới..."

Hàm Ninh Trưởng công chúa bước tới, đi thẳng một mạch lướt qua gương mặt tươi cười của Quảng Đức Trưởng công chúa, đến thẳng trước mặt Triệu Kiềm.

Nàng toe toét cười với cậu bé, mở miệng nói: "...là tới thăm con trai của ta."

Tảng đá treo trong lòng Triệu Kiềm cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cậu bé biết rằng tương lai của mình đã có một bến đỗ khác.

Hàm Ninh Trưởng công chúa là dì của cậu, Triệu Kiềm có biết. Cậu cũng biết dưới gối nàng không có người con nào. So với việc được một gia đình đã có con nhận nuôi, Hàm Ninh Trưởng công chúa chính là nơi nương tựa lý tưởng nhất của cậu.

Ngoại tổ mẫu thật sự đã dụng tâm tìm dưỡng mẫu cho cậu.

Đôi mắt đen láy của cậu bé lặng lẽ đánh giá nàng.

Trước đây Hàm Ninh Trưởng công chúa không hề chú ý đến đứa cháu ngoại này, dù thằng bé có diện mạo tú khí hiếm thấy. Nàng có rất nhiều cháu ngoại, đều là họ hàng nhưng không thân thiết.

Bây giờ, khi nó đã trở thành con trai mình, Hàm Ninh Trưởng công chúa càng nhìn càng thích, càng ngắm càng thuận mắt. Chà, cái mũi nhỏ này, còn cả cặp lông mày kia nữa, thật là tuấn tú làm sao.

Ở phía sau, nụ cười của Quảng Đức Trưởng công chúa cứng đờ trên mặt, nàng quay đầu: "A Hoàn, muội nói vậy là có ý gì?"

"Thì là ý này đó tỷ tỷ. Người bị thương ở tai là Kiềm Nhi, chứ không phải tỷ, sao lại nghe không rõ lời người khác nói vậy chứ~"

Triệu Kiềm thấy cảnh này mà lạ lẫm, đây là lần đầu tiên Quảng Đức Trưởng công chúa sa sầm mặt mày trước mặt người khác, chứ không chỉ biết trút giận lên đầu cậu.

"A Hoàn, ta là tỷ tỷ của muội, muội lại muốn tranh giành con với ta sao?"

Hàm Ninh Trưởng công chúa bước tới, kéo lấy tay nàng.

Triệu Kiềm thầm quan sát, không biết người mẹ nuôi này có bị mẹ ruột của mình thuyết phục, rồi từ bỏ mình hay không.

Liền nghe thấy giọng nói chân thành tha thiết của Hàm Ninh Trưởng công chúa: "Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã sinh cho muội một đứa con trai~"

Triệu Kiềm: “?” Sao cảm giác có gì đó là lạ?

Quảng Đức Trưởng công chúa sắp tức đến nổ tung, hất tay Hàm Ninh Trưởng công chúa ra, vừa định mở miệng nói gì đó.

Lúc này, một thái giám bưng chén thuốc tới: "Đại lang, đến giờ uống thuốc rồi ạ."

Chén thuốc đen như mực, nóng hôi hổi được đưa đến trước mặt Triệu Kiềm. Còn chưa kịp đến gần, mùi thuốc đã theo mũi cậu xông thẳng lên đỉnh đầu, nồng đến mức Triệu Kiềm hoa cả mắt.

Vẻ mặt như lâm đại địch của cậu khiến Hàm Ninh Trưởng công chúa bật cười.

Quảng Đức Trưởng công chúa dịu dàng nói: "Mau uống đi Kiềm Nhi, để nguội sẽ khó uống lắm đấy."

Hàm Ninh Trưởng công chúa: "Nói gì vậy chứ, nóng cũng có dễ uống đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Kiềm bưng chén thuốc đen ngòm lên. Người lớn đều thích những đứa trẻ dũng cảm, không sợ khổ, cậu muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt mẹ nuôi mới.

Triệu Kiềm uống một ngụm lớn, vị đắng ngắt khiến cậu buồn nôn.

Không được, cậu vẫn không thể nào uống nổi.

Quảng Đức Trưởng công chúa tỏ vẻ khó hiểu: "Kiềm Nhi, sao không uống nữa?"

Hàm Ninh Trưởng công chúa không nhịn được mà trợn trắng cả mắt: "Trẻ con sợ đắng không muốn uống thuốc, tỷ còn hỏi nó tại sao không uống."

"Tỷ tỷ à, đây có phải con ruột của tỷ không vậy? Đến việc nó sợ đắng mà tỷ cũng không biết, cũng không nhìn ra."

"Chẳng lẽ trước đây lúc nó uống thuốc tỷ chưa từng xem qua, hay là Kiềm Nhi lớn đến sáu tuổi rồi mới đổ bệnh lần này?"

Nói rồi, giọng điệu của nàng đầy vẻ mỉa mai: "Ôi chao, lớn từng này rồi mới bệnh một lần, Kiềm Nhi của chúng ta có sức khỏe tốt thật đấy~"

Mặt Quảng Đức Trưởng công chúa đỏ bừng, muốn biện giải nhưng không biết nói gì. Triệu Kiềm lớn đến sáu tuổi, sao có thể chưa từng bị bệnh. Nàng tuy có mời thái y, cũng có đến thăm, nhưng chưa bao giờ dỗ cậu uống thuốc. Lần nào cũng chỉ là hỏi thăm qua loa vài câu, rồi cậu đều tự khỏi bệnh và lại ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng.

Nàng thật sự đã xem nhẹ đứa con này quá nhiều.

Hàm Ninh Trưởng công chúa bước tới, nhẹ nhàng xoa tóc Triệu Kiềm.

"Con chờ nhé, ta đến chỗ Thái hậu xin cho con một ít mứt hoa quả."

Người gây vướng bận đi rồi, Quảng Đức Trưởng công chúa ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Kiềm: "Kiềm Nhi, mẹ biết trước đây đã thờ ơ với con. Trên thế giới này sẽ không có ai tốt với con hơn mẹ ruột đâu."

"Con cùng mẹ trở về đi."

Ánh mắt nàng chân thành, dường như thật sự hối lỗi.

Nhưng...

Biết cậu sợ đắng, một người chỉ nói những lời hay ý đẹp, một người lại đi xin mứt hoa quả của Thái hậu. Ừm... tuy làm vậy có vẻ hơi tội cho Thái hậu.

Triệu Kiềm biết, việc cần dứt mà không dứt, ắt sẽ rước lấy loạn. Đây là điều mà tiên sinh mới dạy bọn họ mấy hôm trước.

Lúc Hàm Ninh Trưởng công chúa quay lại, vị đắng trong miệng Triệu Kiềm đã tan đi từ lâu. Nhưng vị ngọt của mứt hoa quả vẫn khiến cậu rất vui vẻ, vì nó đại diện cho sự quan tâm.

"Ưm!"

Hàm Ninh Trưởng công chúa lại nhét thêm một viên vào miệng cậu, hai má cậu bé căng phồng lên, trông như một chiếc bánh bao nhỏ trắng nõn.

Dáng vẻ hòa thuận vui vẻ của họ làm Quảng Đức Trưởng công chúa chói mắt. "Kiềm Nhi, nàng ta mới nhận con, tự nhiên sẽ quan tâm đến con."

"Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là dì, con nghĩ nàng ta thật sự có thể đối xử với con như con ruột, đối tốt với con cả đời sao?"

Hàm Ninh Trưởng công chúa véo nhẹ khuôn mặt bánh bao của cậu bé: "Dì cái gì, gọi mẹ."

Triệu Kiềm vẫn chưa quen với thân phận mới, nhưng cậu đã hạ quyết tâm đón nhận một cuộc sống mới, chút khó khăn này có là gì.

"Mẹ."