Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 97: Thân mẫu dưỡng mẫu đại chiến (2)



Sau khi gọi ra mới phát hiện, cũng không khó như cậu tưởng. Ngược lại, đó là một cảm giác nhẹ nhõm sau khi trút được gánh nặng.

Mắt Hàm Ninh Trưởng công chúa sáng rực lên, đôi mắt phượng cũng mở to thành mắt hạnh.

"Ai~~~~" Tiếng đáp lại ngân dài một tiếng, thần thái phơi phới, khiến Triệu Kiềm nổi cả da gà.

Quảng Đức Trưởng công chúa bị cảnh con trai mình gọi người khác là mẹ kích thích, lại định lớn tiếng trách mắng. Nhưng Triệu Kiềm đến một ánh mắt cũng không thèm cho nàng.

Nàng siết chặt nắm tay, móng tay dài bấm sâu vào da thịt, để lại vết hằn sâu hoắm. Không được, bây giờ mắng chửi cũng không thay đổi được gì, chỉ càng đẩy con trai ra xa hơn.

Nàng hít một hơi thật sâu: "Ta còn phải đi xem Ngọc Nhi, ta đi trước."

Dứt lời, nàng bỏ đi như chạy trốn.

Sang đến phòng bên cạnh, Triệu Ngọc sau khi được dỗ uống thuốc xong đang ngủ trưa. Quảng Đức Trưởng công chúa ngắm nhìn gương mặt say ngủ của con, lòng mềm đi một mảng. Cũng may, mình vẫn còn có Ngọc Nhi. Quả nhiên mình làm không sai, Ngọc Nhi mới là đứa con yêu thương mình nhất, hiếu thuận nhất.

Bên kia, Hàm Ninh Trưởng công chúa đang lật xem sách của Triệu Kiềm, để xem việc học của cậu hiện tại ở trình độ nào.

"Ồ~ 'Nhĩ Nhã', không tồi nha, xem có hiểu không?"

Triệu Kiềm thành thật lắc đầu, kiến thức này nó không chui vào đầu được ạ!

Hàm Ninh Trưởng công chúa: "... Tốt."

"Tìm một thời gian, để mẫu thân đổi họ cho con."

Triệu Kiềm cũng hiểu, con trai của Hàm Ninh Trưởng công chúa mà lại mang họ của phò mã nhà Quảng Đức Trưởng công chúa thì thật quá kỳ cục.

Cậu hỏi: "Là họ Phùng ạ?" Phò mã của Hàm Ninh Trưởng công chúa họ Phùng.

"Nực cười, hắn cũng xứng sao?" Nàng khinh bỉ. "Con trai của ta tại sao phải mang họ của con heo c.h.ế.t đó, đương nhiên là phải theo họ của ta."

"Sau này con sẽ tên là Bối Kiềm. Cái tên này con dùng quen rồi, ta sẽ không đổi. Đợi đến khi con làm lễ cập quan, ta sẽ đặt tên tự cho con."

Vì hai đứa nhỏ đều bị thương nên việc đi học bị gác lại. Hiện tại ở điện Nhân Thọ, vẫn chỉ có một đứa trẻ tội nghiệp là Chu Hoan Tửu đáng thương vùi đầu trong biển sách.

Phương phi có lần ghé qua, uyển chuyển bày tỏ: "Thái hậu, không phải trước đây người nói, sẽ giao công chúa cho thần thiếp trông nom hai ngày sao?"

Thái hậu: "Ngươi nói gì? Ta già rồi, nghe không thấy."

Phương phi: "..."

...

Mà Hàm Ninh Trưởng công chúa vừa mới nhận được con trai, đang lúc quấn quýt không rời, đám nam sủng trong phủ đều bị nàng quẳng ra sau đầu. Nàng cũng nằng nặc đòi Thái hậu cho ở lại điện Nhân Thọ để bồi dưỡng tình cảm với con.

Thấy nàng thật lòng quan tâm Bối Kiềm, Thái hậu cũng vui vẻ để họ vun đắp tình mẫu tử.

Trong bữa ăn, Hàm Ninh Trưởng công chúa dắt Bối Kiềm đi một vòng, vì theo lẽ thì con cháu phải đến thỉnh an trưởng bối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng khi đến chỗ Quảng Đức Trưởng công chúa, Bối Kiềm khựng lại.

Hàm Ninh Trưởng công chúa nhắc nhở cậu: "Kiềm Nhi ngoan, gọi dì đi con."

"Bối Tẫn Hoàn, ngươi đừng có quá đáng! Bắt con trai ruột của ta gọi ta là dì, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu!"

Bối Tẫn Hoàn nhìn bộ dạng tức đến giậm chân của nàng ta, khóe miệng vẫn không hề thay đổi, dáng vẻ vẫn thản nhiên như mây gió.

Nàng hoàn toàn không để ý đến Quảng Đức.

Chỉ chăm chú nhìn Bối Kiềm, chờ đợi lựa chọn của cậu.

"Dì vạn an."

Lựa chọn của cậu vĩnh viễn kiên định.

Sẽ không quay về, cũng sẽ không ngoảnh đầu lại. Hắn đã dùng cái giá suýt chút nữa bị điếc một bên tai để đổi lấy cơ hội bò ra khỏi vực sâu, tại sao hắn phải quay về chứ?

Lúc này, Quảng Đức Trưởng công chúa mới cảm thấy một nỗi đau như xuyên tim. Nàng nhận ra một cách rõ ràng và cay đắng rằng, đứa con này của nàng đã hoàn toàn, không chừa một đường lui nào mà từ bỏ người mẹ này.

"Triệu Kiềm, công ơn sinh thành dưỡng dục lớn hơn trời!"

Nàng khàn cả giọng gào lên những lời này: "Là ta sinh ngươi ra, ta mang thai ngươi mười tháng mới sinh ngươi ra, cả đời này ngươi đều nợ ta!"

Nói xong câu đó, nàng như thể mất hết sức lực, đứng không vững. Cung nhân vội bước lên đỡ lấy, nhưng nàng vẫn cứ mềm nhũn ra.

Đôi mắt Quảng Đức Trưởng công chúa đỏ ngầu, gắt gao trừng mắt nhìn Bối Kiềm, tựa như một con ác quỷ bò lên từ lòng đất. Cứ như thể tiếng "dì" kia của cậu đã thực sự làm tổn thương nàng vậy.

Bối Kiềm không hiểu, đối với nàng, chẳng phải cậu chỉ là một công cụ trút giận không hơn không kém sao? Nếu không thì tại sao lúc cậu bị bệnh, bị thương, nàng lại chẳng hề quan tâm? Cái vẻ mặt đầy tổn thương này của nàng là từ đâu mà đến?

"Ngươi muốn đi, vậy ngươi lấy cái gì để trả lại cho mẫu thân ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì đi c.h.ế.t đi!"

Thái hậu đập bàn đứng dậy: "Quảng Đức!"

"Càng nói càng hồ đồ! Chuyện nhận nuôi này là do ai gia quyết định, có gì thì cứ nhắm vào ai gia đây này."

"Nguyền rủa chính con ruột của mình đi chết, ngươi còn nói ngươi xứng làm mẹ sao!"

Ánh mắt thù hận của Quảng Đức Trưởng công chúa chuyển sang Thái hậu: "Mẫu thân."

"Thái hậu nương nương."

"Người đã từng hứa với mẹ của ta là sẽ chăm sóc ta thật tốt, che chở cho ta cả đời."

"Bà ấy là vì người mà c.h.ế.t thay!"

"Vậy mà giờ người lại muốn đem con của ta cho người khác. Người đã hứa với mẹ của ta, người nói con gái của bà ấy cũng là con gái của người, là con gái của hai người."

"Tại sao người lại đối xử với ta như vậy!"