Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 98: Thân mẫu dưỡng mẫu đại chiến (3)



Đột nhiên nghe được bí mật cung đình, Hàm Ninh Trưởng công chúa và những người khác đều kinh ngạc. Cái c.h.ế.t của Khâu Quý phi năm xưa lại có ẩn tình như vậy.

Chỉ có Bối Tịnh Sơ, người đã biết trước kịch bản, là bình tĩnh đến lạ. Cho nên mới nói là tình tỷ muội cảm động đất trời mà.

Vậy nên dù Thái hậu có không thích tính cách và đầu óc của Quảng Đức Trưởng công chúa đến mấy, cũng vẫn đối xử với nàng ta đầy từ ái. Trước đây, khi tình cảm giữa bà và Hoàng đế căng thẳng, bà vẫn đi cầu xin Hoàng đế ban cho nàng ta vùng đất phong giàu có và đông đúc nhất. Thị vệ của Quảng Đức Trưởng công chúa cũng là những người có chất lượng tốt nhất trong số các trưởng công chúa, đều do Thái hậu tự mình lựa chọn. Bao năm qua, những thứ ban thưởng cho nàng ta cũng phong phú hơn các công chúa khác một mảng lớn.

Chỉ tiếc là mỗi lần hỏi nàng ta, ở nhà có khó xử không, có chịu ấm ức gì không, nàng ta đều nói không có.

Đúng là có bảo bối trong tay mà không biết dùng, một tay cầm toàn bài tốt mà lại đánh cho nát bét.

Có lẽ đây chính là ngốc tử có phúc của ngốc tử đi.

Gương mặt cực kỳ giống Khâu Quý phi kia giờ đây tràn đầy oán hận, Thái hậu nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

"Đưa nàng ta đi, để nàng ta bình tĩnh lại."

Sớm muộn gì Quảng Đức cũng sẽ hiểu, bà làm vậy là vì tốt cho nàng ta. Đứa trẻ rời xa vòng tay, ít nhất nó vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh, vẫn có thể nhìn thấy, chạm vào được. Nếu cứ tiếp tục bị nàng ta vô tình hay cố ý dày vò, đến lúc thật sự xảy ra chuyện, mới là cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, lúc đó hối hận cũng không kịp.

Triệu Ngọc lúc này mon men lại gần, mềm mỏng nói: "Bà ngoại, người đừng đau lòng, vẫn còn có Ngọc Nhi ngoan ngoãn ở bên người mà."

Hàm Ninh Trưởng công chúa khẽ nhướng mày. Chẳng trách đứa con trai mới của mình lại tranh không lại thằng nhóc này. Nhìn cái dáng vẻ lanh lợi biết nắm bắt thời cơ để lấy lòng người kia kìa, biết ai mới là người lớn nhất ở đây.

Còn Bối Kiềm thì sao?

Đang cúi đầu mải mê cạy móng tay.

Ai~ ngốc một chút thì ngốc một chút vậy, cũng không thể trả hàng được.

Sau trận náo loạn lần này, không biết Quảng Đức Trưởng công chúa đã nghĩ thông suốt hay sao mà lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Chỉ khác là, có Hàm Ninh Trưởng công chúa ở đây, mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị. Bối Tịnh Sơ ngày ngày đều được xem "Tu La trường" của họ.

Dường như là để chọc tức Quảng Đức Trưởng công chúa.

Quảng Đức Trưởng công chúa gắp cho Triệu Ngọc một đũa thức ăn, Hàm Ninh Trưởng công chúa liền gắp cho Bối Kiềm một bát đầy ắp.

Bối Kiềm: Tình mẹ sao mà nặng nề quá.

Quảng Đức Trưởng công chúa đem cho Triệu Ngọc một đống đồ chơi, Hàm Ninh Trưởng công chúa liền đem cho Bối Kiềm một chồng sách vở kinh luận, trong đó còn có vài bản độc nhất, quý hiếm hơn đám đồ chơi kia nhiều.

Bối Kiềm: Mẫu thân ơi, người muốn g.i.ế.c con hay gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quảng Đức Trưởng công chúa dịu dàng cẩn thận tự tay thay thuốc cho Triệu Ngọc, Hàm Ninh Trưởng công chúa liền tự mình từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho Bối Kiềm.

Nhưng mà...

"Ơ... Mẫu thân." Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen, gọi có chút ngượng ngùng. "Người cứ để con tự uống một hơi cho xong. Đau dài không bằng đau ngắn, khổ dài không bằng khổ ngắn ạ."

Hàm Ninh Trưởng công chúa có chút áy náy đưa chén thuốc cho cậu: "Ta còn tưởng con sẽ cảm động lắm chứ."

Bối Kiềm: Không dám. Hoàn toàn không cảm động.

Cuối cùng, Quảng Đức Trưởng công chúa không nhịn được nữa, chất vấn Hàm Ninh Trưởng công chúa: "Muội muội, muội đang bắt chước tỷ tỷ sao?"

Đối với người khác, ngay cả chất vấn nàng ta cũng nhỏ nhẹ ôn tồn, sợ nói lớn tiếng một chút sẽ đắc tội người ta. Nàng ta vốn tính cách yếu đuối, chỉ dám lạnh lùng sắc bén với con mình, hai lần đối đầu với Hàm Ninh Trưởng công chúa đều là do cảm xúc bộc phát.

"Muội đã cướp Kiềm Nhi đi rồi, tại sao còn khắp nơi bắt chước tỷ, không để cho ta yên?"

Hàm Ninh Trưởng công chúa đang dẫn theo hai nha hoàn, ôm một đống vải vóc đi vào phòng Bối Kiềm. Y phục trên người thằng bé tuy không cũ, nhưng kiểu dáng không phải loại thịnh hành nhất, chất liệu cũng chỉ là tơ lụa bình thường. Nhìn riêng thì cũng hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, ra dáng một tiểu lang quân quý tộc. Nhưng đứng chung với Triệu Ngọc thì lại thua kém một bậc, thằng bé kia cả người đều vận gấm vóc.

Trước kia thế nào nàng không quản được, nhưng đã là con trai của Hàm Ninh Trưởng công chúa nàng, ăn mặc ngủ nghỉ đều phải là thứ tốt nhất. Nàng cho người từ kho riêng của mình lôi ra toàn bộ gấm Thục, gấm Vân, gấm Vựng hàng thượng hạng, chuẩn bị may cho Bối Kiềm một loạt trang phục mới. Còn có cả những món trang sức cài tóc, ngọc bội... phù hợp với tiểu lang quân, làm xong sẽ cho người mang một phần tới đây, phần còn lại để ở phủ công chúa.

Nàng đang dẫn người đi đo người cho Bối Kiềm để may y phục thì bị Quảng Đức Trưởng công chúa chặn lại.

"Đúng vậy đó tỷ tỷ, muội muội lần đầu làm mẹ, không có kinh nghiệm, thật sự rất hoang mang." Nàng thản nhiên đáp. "May mà có tỷ tỷ ở bên cạnh, muội muội có thể bắt chước học hỏi."

"Vốn tưởng rằng chỉ là rập khuôn máy móc, nếu muội muội học theo tỷ tỷ, có lẽ Kiềm Nhi sẽ thấy nhàm chán với những sự quan tâm này. Nhưng không ngờ Kiềm Nhi lại cảm thấy rất mới mẻ đó nha. Lạ thật, chẳng lẽ những việc này, tỷ tỷ chưa từng làm với Kiềm Nhi sao?"

"Vậy thì muội muội đa tạ tỷ tỷ, đã đem tất cả những ký ức dịu dàng đầu tiên của Kiềm Nhi về mẫu thân để lại cho ta. Ta biết ngay mà, tỷ tỷ thương ta nhất."

Quảng Đức Trưởng công chúa bị tức đến nghiến răng mà không nói nên lời: "Ngươi..."

"Ngươi" nửa ngày cũng không nói được gì thêm.

Hàm Ninh Trưởng công chúa hất cằm lên, đi qua như một chú gà trống vừa thắng trận, bỏ lại Quảng Đức Trưởng công chúa một mình nghẹn uất tại chỗ.

Càng làm nàng ta nghẹn uất hơn là, trong khoảng thời gian này, Bối Kiềm không còn là đứa trẻ u ám như trước nữa. Số lần cậu cười cũng nhiều hơn, cả người đều trở nên rạng rỡ, hoạt bát.

Tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở nàng rằng, Bối Kiềm không phải trời sinh tính ủ dột, mà là vì nàng làm mẹ không xứng chức, mới biến một đứa trẻ ngoan ngoãn thành ra bộ dạng đó.

Quảng Đức Trưởng công chúa trở về tẩm cung tạm ở trong điện Nhân Thọ, tháo tượng Phật ngọc trên cổ xuống, đặt lên bàn thờ. Nàng lấy ra ba nén hương đốt lên, hai tay giơ cao, thành kính cầu nguyện:

"Xin Phật Tổ phù hộ cho tín nữ, một là Ngọc Nhi đỗ vào Hoằng Văn Quán, hai là Kiềm Nhi có thể hồi tâm chuyển ý."

Tư thái của nàng khiêm tốn, hết lòng tin vào thần phật. Nhưng làm sao thần phật lại có thể thương xót cho kẻ mà mọi nhân quả đều do chính tay mình gây nên?