Lúc Hàm Ninh Trưởng công chúa đi tìm Bối Kiềm, cậu bé vẫn đang ngồi đọc sách.
"Chà, Kiềm Nhi của ta thật là nỗ lực nha!"
Sự nhiệt tình quá mức của Hàm Ninh Trưởng công chúa khiến Bối Kiềm có chút không quen, nhưng cảm giác được người khác quan tâm vẫn tốt hơn vạn lần so với cảm giác bị thờ ơ, lạnh nhạt.
Cậu ngoan ngoãn đón nhận lời khen, có chút ngượng ngùng.
"Ngoại tổ mẫu nói vết thương của con lành rồi là có thể đến Hoằng Văn Quán nhập học. Con muốn xem trước một chút, đến lúc đó có thể làm mẫu thân nở mày nở mặt."
Ba chữ "Hoằng Văn Quán" đã kéo Bối Tẫn Hoàn, một kẻ học dốt, quay về những ngày tháng đi học lúc còn nhỏ. Trước mắt nàng như hiện ra cảnh vị phu tử giơ cây thước lên cười một cách âm hiểm khi nàng không hoàn thành bài luận.
Nàng bất giác rùng mình một cái.
"Không cần, không cần, những thứ Hoằng Văn Quán dạy quả thực rất khó, học không được cũng không sao."
"Điều quan trọng là sau khi đến đó, con sẽ kết giao với toàn là hoàng tử, công chúa và con cháu của các trọng thần."
"Chờ các con lớn lên, đó chính là các mối quan hệ..."
Bối Tẫn Hoàn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, bèn hỏi: "Quan hệ, con có hiểu quan hệ là gì không?"
Bối Kiềm lắc đầu.
"Xem ra phu tử trước đây của con chỉ biết dạy các con đọc sách vẹt." Thật không biết tỷ tỷ của mình đã vô tâm đến mức nào, tìm tiên sinh cho con mà cũng không biết tìm người giỏi.
"Con là con trai của công chúa, không cần phải thông qua khoa cử mới có thể bước vào quan trường."
"Những thứ Tứ thư Ngũ kinh đó đối với con tác dụng không lớn. Ngược lại, những mối giao tế trong đối nhân xử thế mới là thứ con nên bỏ công sức ra nghiên cứu."
Thấy cặp lông mày của cậu sắp xoắn vào nhau, Bối Tẫn Hoàn lấy tay vuốt thẳng ra.
"Thôi được rồi, ta là mẹ của con, ta sẽ dạy con."
Bối Kiềm khó hiểu: "Vậy những thứ phu tử dạy không cần học ạ?"
"...Cũng không hẳn, nó cũng rất quan trọng, chỉ là... rất khó."
"Rất khó, rất khó." Đối với nàng thì đúng là quá khó.
Bối Tẫn Hoàn không nghĩ đứa con trai ngốc mới nhận này của mình có thể học giỏi đến mức nào. Nàng đã hỏi thăm qua, Bối Kiềm ở thư viện bên ngoài luôn đứng đội sổ.
Nhưng Bối Kiềm lại rất tự tin: "Mẹ, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ để có thành tích tốt, làm mẹ rạng danh."
Sợ làm tổn thương sự tự tin của con trẻ, nàng xoa đầu cậu: "Được, được, được, Kiềm Nhi của chúng ta thông minh nhất, nhất định có thể làm mẹ nở mày nở mặt."
Chuyện Triệu phò mã bị đuổi và còn bị thiến cuối cùng cũng đến tai Triệu Ngọc.
Chu Hoan Tửu vừa tan học liền đi tìm Triệu Ngọc, vênh mặt hất hàm, hể hả nói: "Ha ha ha, không phải ngươi từng chế giễu cha ta là thường dân sao?"
"Các bạn học đều nói cho ta biết, bây giờ cha ngươi không chỉ là thường dân, mà còn là thái giám nữa đó!"
Triệu Ngọc tức đến đỏ mặt: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Có tin ta đi mách mẹ, để mẹ ta đánh ngươi không."
Trong lòng Triệu Ngọc, chỉ cần đi mách mẹ, những kẻ mà nó không ưa, kể cả huynh trưởng, đều sẽ bị phạt. Cho nên nó rất thích dùng chiêu này để uy h.i.ế.p người khác.
Nhưng Chu Hoan Tửu đâu có sợ nó, Quảng Đức Trưởng công chúa cũng chẳng quản được nàng.
"Cha ngươi đã bị đuổi rồi, ông ta bây giờ không phải phò mã, ông ta chính là thường dân."
"Ngươi nói bậy! Mẹ không thể nào đuổi cha ta được!"
Chu Hoan Tửu: "Ngươi còn không tin à? Không chỉ đuổi đi, ông ta bây giờ còn là thái giám nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thái giám là có ý gì?"
"Ừm... chính là, chính là chỗ đi tiểu của con trai không còn nữa." Mấy bạn học nói với nàng như vậy.
Triệu Ngọc thoáng chốc cảm thấy dưới háng lành lạnh, con trai mà bị thương ở chỗ đó thì đau lắm.
"Ngươi câm miệng, cha ta sao có thể không có chỗ đi tiểu được."
Nó tức tối, xông lên định đánh Chu Hoan Tửu, kết quả vị cung nữ trông không có gì nổi bật bên cạnh nàng trực tiếp xách bổng nó lên.
Nàng duỗi thẳng tay xách Triệu Ngọc lên, tay kia kẹp chặt hai tay nó lại. Mặc cho nó giãy giụa loạn xạ trên không trung, vị cung nữ vẫn vững như bàn thạch, sức lực quả thực rất lớn.
Thái giám của Triệu Ngọc chạy tới định giải cứu, cung nữ vươn một chân ra, đạp hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất.
Bây giờ cả hai đều đã bị khống chế.
Lúc Triệu Ngọc xông tới, Chu Hoan Tửu đã phản xạ cực nhanh định né, nhưng chưa kịp né thì người của nàng đã xử lý xong cả hai.
Chu Hoan Tửu vỗ trán, suýt nữa thì quên, mình trốn cái gì chứ. Vị cung nữ này là do Hiền phi tặng, nói là biết võ công, có thể bảo vệ nàng. Nhưng vì chưa có cơ hội thể hiện nên Chu Hoan Tửu cũng quên mất.
Nàng nhìn Triệu Ngọc đang giãy giụa, tức thì tự tin hẳn lên, ra vẻ chó cậy thế chủ ra mặt.
"Tới đây, tới đây, tới đây, đánh không được, đánh không được, lêu lêu lêu lêu."
Vị cung nữ: ...Đúng là không nỡ nhìn.
Chờ Chu Hoan Tửu bảo cung nữ thả nó xuống, Triệu Ngọc khóc lóc chạy đi tìm mẹ.
Hai vị trưởng công chúa lúc này đang ở chính điện trò chuyện cùng Thái hậu. Triệu Ngọc khóc lóc định xông vào thì bị cung nhân ở cửa chặn lại.
"Ngọc tiểu lang quân không được xông vào, xin hãy để nô tài thông báo trước. Cung của Thái hậu, sao có thể tùy tiện ra vào."
Nhưng Triệu Ngọc, sau khi nghe tin cha bị đuổi còn biến thành thái giám, lúc này chẳng còn quan tâm gì nữa: "Mẹ!"
"Lũ người xấu các ngươi, ta muốn mẹ ta đánh các ngươi một trận!"
"Mẹ ơi —— con muốn mẹ ——"
Giọng của thằng nhóc trời đánh này đặc biệt lớn, đến Bối Tịnh Sơ đang ngủ cũng bị đánh thức: 【 Có phiền không chứ! 】
【 Lão nương đang buồn ngủ! Có biết trẻ con mà ngủ không đủ giấc là sẽ bị ngốc không, ta không muốn trở nên ngu ngốc giống ngươi đâu nhé. 】
【 Đây là đang gào khóc gọi hồn à, không biết còn tưởng cha ngươi c.h.ế.t rồi chứ! 】
Có thể thấy cơn bực tức khi bị đánh thức của nàng đặc biệt lớn.
Thái hậu nhíu mày: "Quảng Đức, Ngọc Nhi làm sao vậy, tiếng của nó làm Đại công chúa thức giấc rồi."
Quảng Đức Trưởng công chúa vội đứng dậy: "Mẫu thân, xin cho Ngọc Nhi vào đi ạ. Thằng bé ngày thường rất hiểu chuyện, bây giờ gọi nhi thần gấp gáp như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi."
Thái hậu ra hiệu cho ma ma bế Bối Tịnh Sơ xuống trước, để khỏi làm ồn đến nàng.
Nhưng Bối Tịnh Sơ lại không chịu: 【 Đừng mà, đừng mà, con không đi đâu, đã tỉnh rồi thì cũng ngủ lại được đâu. 】
【 Nếu không cho ta xem kịch thì chẳng phải là tỉnh dậy vô ích sao? 】
"Khoan đã."
Thái hậu lại gọi ma ma lại: "Không cần bế công chúa xuống."
Triệu Ngọc được cho vào. Bị chuyện của cha làm cho đầu óc quay cuồng, nó quên cả lễ nghi đã được dạy trước đó. Vừa vào đã xông thẳng về phía Quảng Đức Trưởng công chúa:
"Mẹ! Dựa vào cái gì mà mẹ lại hưu cha!"