Dòng Máu Của Rồng (Lạc Hồng Thần Chủ)

Chương 101: LỜI ĐỀ XUẤT



​- Minh… Minh Long… thắng!

​Tiếng nói của Mục Đầu run rẩy, lạc đi, vang lên thông báo kết quả cuối cùng, phá vỡ sự im lặng chết chóc trên sàn đấu.

​Cả khán đài lúc này cũng đang đồng loạt chết lặng. Không một tiếng hò reo xuất hiện. Tất cả những con mắt có mặt tại đây đều dán chặt vào thân ảnh duy nhất còn đứng vững trên sàn đấu, một thân ảnh tuy chi chít vết thương, bộ hắc y đã bị nhuốm đỏ và rách nát, hơi thở có chút dồn dập, nhưng lưng lại thẳng tắp, hiên ngang.

​- Cái gì… cái gì vừa diễn ra vậy?

​- Không thể nào! Chuyện này là không thể nào!

​Đó là câu hỏi chung hiện lên trong đầu tất cả mọi người. Trận đấu này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử, là một trận đấu đặc biệt và điên rồ nhất trong lịch sử bao nhiêu năm qua của Đấu Trường Tát Lan. Tiền cược thua, những túi linh thạch đã mất, đối với đám người hiện tại cũng không còn quá quan trọng nữa. Đám đông chỉ vừa được chứng kiến một kỳ tích, một sự thật phi lý đến mức không thể tin nổi. Một Kim Đan sơ kỳ, một mình đấu với chín Kim Đan hậu kỳ, và đã giành chiến thắng.

​Bọn hắn chỉ sợ, sau ngày hôm nay, khi về kể lại chuyện này, sẽ bị người khác cười chê là kẻ điên, vì chắc chắn sẽ không có một ai tin vào một câu chuyện hoang đường đến như vậy.

​Giữa sự im lặng đó, chỉ có tiếng hoan hô của hai huynh muội Cáp Tát vang lên, trong trẻo và đầy vui sướng:

​- Hoan hô! Công tử thật uy vũ!

​Minh Long ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Mục Đầu trên đài cao. Mặc cho toàn thân vẫn đang chi chít vết thương, máu vẫn đang rỉ ra, nhưng hắn vẫn đứng đó một cách đầy hiên ngang, như một ngọn núi không thể bị quật ngã. Hắn cất giọng, âm thanh vang vọng rõ ràng trong tai của tất cả mọi người.

​- Ta thắng. Thanh toán tiền đi.

- À… đương… đương nhiên rồi. - Mục Đầu nghe thấy lời yêu cầu, vội vàng hoàn hồn sau cú sốc. Hắn gật đầu lia lịa, thái độ hống hách ban đầu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kính cẩn và có phần sợ hãi. Hắn lập tức chủ động thay đổi cách xưng hô đối với Minh Long:

- Mời công tử theo ta vào bên trong để làm thủ tục thanh toán.

​Minh Long gật đầu, rồi nhìn lên phía khán đài, nơi Cáp Tát và Đồ Nha đang đứng. Hắn ra hiệu ám chỉ đi theo mình. Cả hai hiểu ý, vội vàng len lỏi qua đám đông đang dần ổn định lại, chạy xuống sàn đấu rồi tiến vào trong đường hầm cùng với Minh Long, mặc cho những ánh mắt kinh hãi, tò mò và bàn tán xôn xao của khán giả bên ngoài. Cả ba nhanh chóng tiến vào khuất bên trong.

​Trên khán đài, ở một góc khuất, ánh mắt của vị thần bí nhân vẫn dõi theo bóng lưng của Minh Long cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất vào trong đường hầm.

​- Chủ nhân, người tính sao đây? Người này… - Tên thuộc hạ đứng đằng sau gấp gáp truyền âm, giọng nói không giấu được sự chấn động:

- Thực lực của hắn quá mức kinh khủng.

​- Chính là kiểu người mà chúng ta cần. - Khóe miệng ẩn sau lớp vải che mặt của thần bí nhân khẽ nhếch lên. Y ra lệnh:

- Mau báo việc này với…

​Y ngừng lại một chút, rồi như thay đổi quyết định, giọng điệu trở nên vô cùng nghiêm trọng:

- Không, việc quan trọng thế này, không thể để người khác truyền lời. Để ta trực tiếp bẩm báo với Đại Hãn. Chúng ta về thôi.

​- Còn… còn số linh thạch thắng cược thì sao ạ, thưa chủ nhân? - Tên thuộc hạ chắp tay hỏi.

​- Lát nữa ngươi đi nhận, rồi tìm cách tặng lại cho hắn đi. - Thần bí nhân đáp, giọng nói có một tia hứng thú:

- Một trận đấu đẹp mắt như vậy, ta cũng nên trả tiền vé chứ.

​- Rõ!

. ..

Bên trong đường hầm tối tăm, ẩm ướt dẫn đến lối ra, không khí hoàn toàn trái ngược với sự cuồng nhiệt của đấu trường bên ngoài. Tiểu nha đầu Đồ Nha vừa đi vừa nhảy chân sáo bên cạnh Minh Long, đôi mắt sáng rực đầy vẻ sùng bái và phấn khích:

​- Công tử thật là uy vũ! Vừa rồi ngài lợi hại quá! - Nhưng rồi nàng lại nhìn thấy những vết thương đang rỉ máu trên người hắn, giọng nói có chút lo lắng

- Nhưng… ngài bị thương rồi kìa.

​Minh Long mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu tiểu nha đầu:

- Không có gì đáng ngại đâu. Vết thương ngoài da thôi. Ta nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe ngay.

​Lúc này, Cáp Tát mới cất giọng, trong lời nói có sự phân tích sắc sảo của một kẻ đã quen lăn lộn ngoài đường phố:

- Công tử, theo như tiểu nhân quan sát thì tỉ lệ chênh lệch tiền cược của trận vừa rồi là rất lớn. Nếu thật sự phải chi trả theo tỷ lệ tám - hai như Mục Đầu đã nói, cộng với số tiền thắng cược khổng lồ mà chính ngài và vài người khác đã đặt, có lẽ Đấu Trường Tát Lan lần này sẽ không tránh được một khoản lỗ cực lớn.

​Minh Long gật gù, tán thành với sự phân tích của Cáp Tát:

- Cái này thì ngươi nói đúng. Hơn nữa, đó mới chỉ là tổn thất về linh thạch. - Hắn nói tiếp:

- Đấu Trường Tát Lan chỉ trong hai trận đấu mà đã mất tới mười đấu sĩ tinh anh, trong đó có cả Hùm Xám Tát Lan. Gộp tất cả những thiệt hại này lại, đối với bọn họ, thật sự là một tổn thất nặng nề.

​- Công tử. - Cáp Tát có chút do dự, giọng nói hạ thấp xuống đầy lo lắng:

- Có khi nào ngài nghĩ… bọn chúng sẽ không để chúng ta yên ổn rời đi không? Dù sao chúng ta cũng đã khiến họ mất cả chì lẫn chài.

​Minh Long lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn và tự tin:

- Chắc là không đâu. - Hắn giải thích:

- Một đấu trường đã hoạt động lâu đời như vậy, thứ quan trọng nhất đối với họ không phải là vài trận đấu hay một chút linh thạch, mà chính là uy tín. Họ sẽ không vì một chút tổn thất trước mắt mà chủ động ra tay với khách hàng, dẫn đến việc tự tay đánh mất đi uy tín đã phải gầy dựng suốt bao nhiêu năm đâu. Làm vậy còn thiệt hại hơn nhiều.

Vừa ra hết đường hầm, Minh Long đã thấy Mục Đầu đứng chờ sẵn. Phía sau lưng hắn là đông đảo thuộc hạ, tên nào tên nấy đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đứng thành hai hàng nghiêm trang.

​Bên cạnh Mục Đầu là một tên mập, diện mục bặm trợn, khí tức Kim Đan viên mãn đang tỏa ra không chút giữ lại, dường như muốn tạo áp lực. Mục Đầu thấy Minh Long, vội tiến lên, thái độ đã hoàn toàn khác trước, vô cùng hòa hảo:

​- Minh Long công tử, xin chờ một chút. Chúng ta đang tính tổng số tiền mà công tử đạt được trong trận đấu vừa rồi.

​Hắn lại chỉ tay về phía tên mập bên cạnh, giới thiệu:

- À… giới thiệu với công tử, đây là Tác Lợi - quản sự của Đấu Trường Tát Lan.

​Tác Lợi chắp tay, nở một nụ cười giả lả, cố gắng che đi sự không vui trong lòng:

- Minh Long công tử, trận vừa rồi ngươi đánh rất hay, rất đặc sắc. Tại hạ vô cùng khâm phục, hân hạnh được làm quen.

​Minh Long cũng lịch sự chắp tay đáp lại, không hề bị khí thế Kim Đan viên mãn của đối phương làm cho ảnh hưởng:

- Không dám, không dám. Hân hạnh làm quen với Tác quản sự.

​- Mời ngồi. - Tác Lợi chỉ tay về phía một bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn ở một bên.

​Minh Long cũng thoải mái ngồi xuống, Cáp Tát và Đồ Nha thì đứng nép sau lưng hắn.

- Chà… - Tác Lợi tiện tay rót cho Minh Long một ly trà nóng, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, vẫn giữ một vẻ giả lả khó đoán:

- Thực lực của Minh Long công tử kinh người như vậy, tại hạ mạn phép hỏi một câu, không biết công tử đây là người từ đâu đến?

​Minh Long thản nhiên nâng ly trà lên, đáp, không hề có ý định che giấu:

- Cũng không có gì phải giấu Tác quản sự. Tại hạ đến từ Thủy Vân Quốc.

​- Ồ! Thủy Vân Quốc sao? - Tác Lợi tỏ vẻ kinh ngạc và vui mừng một cách khoa trương:

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Được tiếp đón một vị khách quý từ Thủy Vân Quốc, đây lại càng là một vinh dự đối với tại hạ và Đấu Trường Tát Lan rồi.

- Ha ha!

​Minh Long chỉ cười đáp lại, không nói gì thêm, hoàn toàn không bị những lời tâng bốc của đối phương làm cho ảnh hưởng.

​Ánh mắt Tác Lợi lấp lóe một tia sáng sắc bén. Hắn cũng nhấp một ngụm trà để che đi sự dò xét, rồi lại tiếp tục hỏi, cố gắng thăm dò mục đích của Minh Long:

- Không biết Minh Long công tử lần này đến A Tốc Thành này là để làm gì đây? Vùng đất cao nguyên này của chúng tôi có phần khắc nghiệt, không có nhiều thứ để du ngoạn. Công tử có thể chia sẻ cho tại hạ biết được không?

​Minh Long thấy vậy thì cũng nhấp một ngụm trà, động tác tao nhã, bắt chước dáng vẻ của đối phương:

- À… thật ra thì, tại hạ đến A Tốc Thành lần này, mục đích chính là để thưởng ngoạn phong cảnh cao nguyên độc đáo ấy mà, không có gì to tát cả.

​Hắn nói tiếp một cách thản nhiên, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một màn dạo chơi:

- Trên đường đi có được biết Đấu Trường Tát Lan nổi danh khắp cả A Tốc Cát Bộ, là một sân chơi lớn, nên mới nhất thời hứng khởi, muốn đến để thử sức một chút, giao lưu học hỏi. Vừa rồi đã không biết nặng nhẹ mà ra tay có phần quá trớn với các đấu sĩ của ngài, gây ra một tổn thất không nhỏ. Hy vọng Đấu Trường Tát Lan và Tác quản sự đừng để bụng.

​- Ấy… nào có, nào có! - Tác Lợi vội xua tay, cười lớn đáp lại, nhưng tiếng cười có phần gượng gạo:

- Công tử đừng nghĩ vậy chứ. Luật lệ đã được đặt ra rõ ràng từ đầu, chúng ta kinh doanh luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, có chơi có chịu. Minh Long công tử cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không vì chuyện này mà có khúc mắc gì đâu.

​Minh Long cười đáp lại, nụ cười cũng đầy ẩn ý:

- Chà… vậy thì phải đa tạ quý đấu trường đã tạo ra một sân chơi lớn và công bằng như thế này rồi. - Hắn đảo mắt, tìm kiếm bóng dáng của Mục Đầu, giọng điệu bắt đầu có chút mất kiên nhẫn:

- Không biết số linh thạch ta đã đạt được trong hai trận vừa rồi là bao nhiêu đây nhỉ? Có vẻ hơi lâu thì phải?

​- Không lâu, không lâu đâu. - Tác Lợi vội đáp:

- Công tử chỉ cần chờ thêm một chút nữa là có ngay mà.

Hắn liền tiếp lời, giọng điệu trở nên có phần nịnh nọt và thăm dò, cố gắng giữ chân Minh Long:

- Trong lúc chờ đợi người mang linh thạch tới, tại hạ có một đề xuất, không biết công tử có hứng thú lắng nghe không?

​- Xin mời nói. - Minh Long thản nhiên đáp, nhưng trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn.

​Tác Lợi nói:

- Vừa rồi, tại hạ và chủ nhân đã được chứng kiến khả năng chiến đấu của Minh Long công tử đây, thật sự là vô cùng xuất chúng, có thể nói là kinh thiên động địa. Chủ nhân của tại hạ rất có hứng thú với tài năng của công tử, nên đang muốn đề xuất công tử trở thành một đấu sĩ chuyên nghiệp, ký hợp đồng với Đấu Trường Tát Lan chúng tôi.

​Nghe vậy, Minh Long đặt ly trà trên tay xuống một cách dứt khoát, lắc đầu:

- Việc này, thứ lỗi, ta không có hứng thú.

​- Ấy… - Tác Lợi vội cười trấn an, cố gắng thuyết phục:

- Công tử, đãi ngộ của đấu sĩ chuyên nghiệp tại đấu trường chúng tôi rất hậu hĩnh, tài nguyên tu luyện sẽ không thiếu. Việc này có nên suy nghĩ lại một chút không?

​- Không cần đâu. - Minh Long nhất quyết lắc đầu, không cho đối phương cơ hội nói thêm.

​- Minh Long công tử, khoan đã.

​Ngay lúc này, đột nhiên vang lên giọng nói của một nữ tử từ trên lầu hai vọng xuống. Giọng nói vừa trong trẻo, lanh lảnh như chuông bạc, lại vừa mang theo một sự kiêu ngạo và quyền uy không thể che giấu. Minh Long ngẩng đầu, đảo mắt quan sát.

​Trước mắt hắn, là một nữ tử đang từ từ bước xuống từ trên cầu thang bằng gỗ lim. Nàng khoác trên mình một chiếc áo choàng làm từ lông hồ ly tuyết trắng muốt, bên trong là bộ y phục bằng da thuộc ôm sát, tôn lên những đường cong quyến rũ, đầy đặn của một người trưởng thành. Gương mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại mang một nét đẹp vô cùng sắc sảo của người phương Tây với làn da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng và đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm. Ánh mắt nàng đang liên tục đảo về phía hắn, quan sát một cách đầy hứng thú và tự tin.

​Nữ nhân tiến tới, đứng trước mặt Minh Long, khí thế của nàng hoàn toàn lấn át cả Tác Lợi:

- Ta là Tát Lan Cát Nhiệt Nhĩ Lặc, chủ nhân của Đấu Trường Tát Lan này. Rất hân hạnh được gặp Minh Long công tử.

​Minh Long cũng đứng dậy, nở một nụ cười xã giao, chắp tay một cách lịch sự:

- Thật hân hạnh quá, không ngờ lại được đích thân bà chủ ra đón tiếp.

​Nhĩ Lặc nghe thấy cách xưng hô đó thì bật cười, tiếng cười khanh khách vang lên:

- Bà chủ gì chứ? Công tử nói vậy thì nghe ta già chết đi được.

​Minh Long cũng cười, nhanh chóng thay đổi lại cách xưng hô một cách khéo léo:

- Vậy thì, Tát Lan tiểu thư, hân hạnh.

​Đồ Nha, vốn đang đứng sau lưng Minh Long, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nhưng đầy khí thế áp đảo trước mắt, không khỏi có chút sợ sệt. Tiểu nha đầu đã chủ động núp sau bóng lưng Minh Long, cúi gằm mặt xuống đất để tránh né ánh mắt của nàng.