Đông Nhật Ca

Chương 10



"Phụ thân nói rằng người đã mất ở biên ải, nên ông ấy đã đích thân đến tìm. Nhưng vì không thể mang t.h.i t.h.ể của người về, con liền cho rằng ông ấy gạt con. 

 

“Vì vậy, sinh thần năm con lên năm, con ngồi trước cổng phủ đợi người. Đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi gió tuyết phủ kín trời, cũng không thể đợi được người trở về." 

 

Bốn phía bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. 

 

Dân chúng xung quanh cũng im bặt, ngay cả Triệu Tử An và Biên Sách cũng mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn ta. 

 

"Từ đó về sau, con thường xuyên gặp ác mộng. 

 

“Trong mộng, con thấy người rời bỏ con, không cần con nữa, từng bước từng bước đi xa. 

 

“Dù con có gọi thế nào, người cũng chưa từng ngoảnh lại nhìn con lấy một lần. 

 

“Mỗi lần tỉnh dậy, Linh di – người đã cùng lớn lên với con – đều ôm lấy con, dỗ dành con. 

 

“Nhưng Linh di cũng không thể đợi được người. Sang năm sau, vì đau lòng thương tiếc, nàng cũng sinh bệnh mà mất. 

 

“Người có gặp nàng dưới hoàng tuyền không? Nàng có khỏe không?" 

 

Gió nhẹ thoảng qua, vạt áo ta khẽ lay động. 

 

Ta đưa tay lau đi nước mắt, tiếp tục nói: 

 

"Năm ta bảy tuổi, có mấy đứa trẻ vây ta trong hẻm nhỏ, cười nhạo con là kẻ quê mùa, không có mẫu thân dạy dỗ. 

 

“Con phản bác, nói ta có mẫu thân. 

 

“Kết quả, chúng ném đá vào con, trán con bị thương, sưng một cục to. 

 

“Từ đó, con rất ít khi ra ngoài. Những khi nhớ người, con liền lật giở những cuốn sách người để lại, học theo những kỹ thuật thêu mà người ghi chép. 

 

“Thường có khi, con ngồi thêu từ sáng đến tối. Khi ấy, con nghĩ, nếu một ngày nào đó người trở về, nhất định sẽ khen con chịu khó, sẽ tự hào rằng con không làm mất danh tiếng "Thiên hạ đệ nhất thêu nương" của người." 

 

"Phụ thân không tái giá. 

 

“Ông ấy chăm lo sản nghiệp mà người để lại, bây giờ đã trở thành thương nhân giàu có bậc nhất." 

 

"Đúng rồi, Từ công tử đã vào quan trường, kết giao với phủ Trung Nghĩa Bá. 

 

“Năm ngoái, đúng vào sinh thần cập kê của con, hắn đã từ hôn. 

 

“Con nghĩ nếu người còn ở đây, với tính tình của người, chắc chắn sẽ đến tận cửa Từ gia mà tranh luận một trận ra trò." 

 

Ta khẽ cười chua xót. 

 

"Tiểu thư phủ Trung Nghĩa Bá nói người đã chết. 

 

“Con liền ra tay đánh nàng ta. 

 

“Nàng ta ép con rời khỏi kinh thành, còn sai người g.i.ế.c con trên đường. 

 

“Nhờ có huynh trưởng cứu giúp, con mới thoát khỏi cái chết. 

 

“Mỗi một bước ta đi đều vô cùng gian nan. 

 

“Cuối cùng cũng đến được biên ải, nhưng con lại không dám đến gặp người." 

 

"Con luôn nghĩ rằng phụ thân lừa con. 

 

“Con luôn nghĩ rằng ở biên ải, có lẽ người đã có một đứa con khác, ngoan hơn con, nghe lời hơn con. 

 

“Vậy nên người mới không quay về tìm con." 

 

"Tượng thờ trong miếu Nương Nương rất giống người.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Vậy nên giờ con tin rồi.” 

 

“Tin rằng người thực sự đã c.h.ế.t ở biên ải, chứ không phải bỏ rơi con." 

 

"Mẫu thân, mấy ngày nữa, A Ngôn tròn mười sáu tuổi rồi.” 

 

“Người nhìn xem, có giống như dáng vẻ người từng hình dung không?" 

 

"Mẫu thân, A Ngôn đến đưa người về nhà." 

 

Gió nhẹ lướt qua má, tựa như bàn tay mẫu thân vỗ về sau lưng ta. 

 

Ta lấy tấm khăn trắng trong tay áo, buộc lên trán, quỳ gối xuống trước mộ phần. 

 

Triệu Tử An cũng bước lên, quỳ xuống cùng ta. 

 

Ta không ngăn cản hắn. 

 

Sau ba lần dập đầu, ta đứng dậy, quay về phía dân chúng sau lưng, cất giọng trầm ổn: 

 

"Phiền các vị giúp ta thu liệm t.h.i t.h.ể mẫu thân, ta muốn đưa người về nhà." 

 

Dân chúng tất bật bắt tay vào khai quật nấm mộ. 

 

Ta từng chút từng chút, nâng những mảnh xương trắng còn sót lại, đặt vào trong chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn. 

 

Trên hộp khắc đầy những bông hoa đào. 

 

Là do chính tay ta khắc. 

 

Cũng là loài hoa mà người yêu thích nhất…

 

Ta ôm chặt chiếc hộp tro cốt, từng bước từng bước đi về trạm dịch. 

 

Triệu Tử An lặng lẽ theo sau, không nói một lời. 

 

Dân chúng trong trấn đứng trước cổng miếu, lặng nhìn bóng chúng ta xa dần. 

 

Ta đặt mẫu thân ở bên cạnh, rồi ngủ một giấc thật dài trong phòng. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Xuân Hạnh canh chừng bên ngoài. 

 

Triệu Tử An ngồi trong sảnh đường rất lâu, chẳng thốt một câu nào. 

 

Trạm dịch đóng cửa. 

 

Chưởng quầy trầm ngâm một lúc, rồi đặt một túi tiền lên bàn. 

 

"Nương nương đã ban đại ân cho chúng ta, số bạc này không thể nhận." 

 

Biên Sách nhìn chằm chằm vào túi tiền hồi lâu, mãi sau mới cất giọng khàn khàn: 

 

"Vẫn luôn tưởng rằng nàng vội vã đi đón mẫu thân, là vì mẫu thân nàng bệnh nặng, không thể tự mình về kinh…" 

 

"Nào ngờ lại là thế này." 

 

Khi ta tỉnh dậy, trời đã là sáng hôm sau. 

 

Sau khi chỉnh trang bước ra ngoài, Triệu Tử An đã ngồi trong sảnh chờ ta. 

 

"Huynh trưởng sớm an." 

 

Trên bàn đặt một bát mì. 

 

Triệu Tử An đẩy bát mì về phía ta. 

 

"Mau nếm thử."