Đông Nhật Ca

Chương 9



Quản lý trạm dịch đang thu dọn tàn cuộc, nghe vậy thì khẽ dừng tay, trầm giọng nói: 

 

"Công tử nói không sai. Haiz… Mười một năm trước cũng từng có một trận như vậy. Khi ấy, còn phải nhờ quân đội đóng ở biên cương tới tiếp viện mới có thể trấn áp được. Suốt mười một năm qua, dù thỉnh thoảng cũng có sơn tặc quấy nhiễu, nhưng chưa từng xuất hiện cảnh tượng thấy người là g.i.ế.c như hôm nay." 

 

"Mười một năm trước?" 

 

"Phải, cũng là một đêm mùa đông như thế này. Khi ấy, tình cảnh còn thê thảm hơn bây giờ rất nhiều, khắp nơi toàn là xác chết. Nếu không có nương nương, e rằng trấn nhỏ này đã sớm chất đầy xương khô." 

 

"Nương nương? Là vị nương nương nào?" 

 

"Người vốn chỉ là một nữ tử bình thường, nhưng vì không biết danh tính, chúng ta đều gọi người là ‘nương nương’. Đối với chúng ta, người chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm." 

 

"Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" 

 

Trong lòng ta chấn động, liệu có liên quan đến cái c.h.ế.t của mẫu thân ta không? 

 

Chưởng quầy trạm dịch thở dài một hơi, chậm rãi kể lại: 

 

"Hôm đó, sơn tặc từ trên núi đổ xuống, cướp bóc, g.i.ế.c chóc, phóng hỏa, thấy ai cũng giết, thậm chí trẻ con cũng không tha. Khắp nơi là xác chết. 

 

“Nghe nói, vị nương nương đó vốn là một thương nhân từ nơi khác tới, muốn tìm mua loại tơ đặc biệt chỉ có ở biên ải. Khi bọn sơn tặc xuất hiện, nàng đang tá túc trong một gia đình nông dân gần trường học nhất. 

 

“Nàng đã tập hợp dân chúng và đám trẻ trong trấn, kiên trì phòng thủ trong học đường, thả pháo hiệu, dẫn dụ quân đội đóng ở biên giới đến cứu viện, nhờ vậy mà cứu được cả trăm người." 

 

"Nhưng… nàng lại không thể cứu chính mình." 

 

"Khi ấy, ta cũng có mặt trong đám người đó." 

 

"Đứa trẻ nhà họ Lý vốn ốm yếu, lúc trốn đi chậm hơn một bước. Sơn tặc vung đao xuống, quân lính tới chậm một khắc, khi b.ắ.n hạ tên cướp thì nàng đã dùng thân mình đỡ nhát d.a.o thay cho đứa bé, trúng ngay chỗ hiểm." 

 

"Chỉ khi thấy quân đội đến nơi, nàng mới nhắm mắt xuôi tay." 

 

"Nàng đã cứu hơn một trăm người chúng ta. Về sau, dân làng gom góp tiền bạc, lập một miếu nhỏ để thờ cúng nàng, cầu mong nàng sớm ngày được luân hồi, sớm thành tiên." 

 

Xuân Hạnh nắm chặt lấy tay ta, siết đến mức đau đớn, đau đến nỗi nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống. 

 

Biên Sách đứng bên cạnh, thở dài một tiếng: 

 

"Ai… Một người mất đi, đổi lại hơn trăm sinh mạng, coi như c.h.ế.t cũng có ý nghĩa." 

 

11

 

Mặt trời rốt cuộc cũng nhô lên khỏi ngọn cây, đám sơn tặc đã rút khỏi trấn. 

 

Dân chúng trên phố bận rộn dọn dẹp tàn cuộc. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Triệu Tử An được xem như vị anh hùng cứu mạng bọn họ, đi đến đâu cũng bị nhét vào tay đủ thứ lễ vật cảm tạ. 

 

Ta thay một bộ y phục trắng, trong tay ôm một chiếc hộp, dẫn theo Xuân Hạnh từng bước đi về phía miếu "Nương Nương". 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên đường, ta gặp Triệu Tử An. 

 

Hắn quan tâm hỏi: 

 

"Hôm nay không phải muội đi đón mẫu thân sao? Nên đến xem người có còn bình an không." 

 

"Phải, ta đang đi đón mẫu thân." 

 

Trước cổng miếu, có rất nhiều người quỳ lạy. 

 

Một nam nhân trẻ tuổi đang quét dọn đống hỗn độn, còn dân chúng đang thắp hương, miệng không ngừng niệm: 

 

"Đa tạ nương nương đã phù hộ, giúp chúng con lại thoát khỏi một kiếp nạn." 

 

Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn họ thành tâm cầu khấn, đột nhiên cảm thấy buồn cười. 

 

Phải rồi, cảm ơn người đã lại che chở cho các ngươi một lần nữa. 

 

Bức tượng khắc trên chính điện dần dần chồng khớp với ký ức của ta. 

 

Thì ra… người thực sự đã c.h.ế.t ở biên ải. 

 

Ta kéo nam nhân giữ miếu lại, chỉ vào pho tượng, cất giọng khàn khàn hỏi: 

 

"Thi thể của người ở đâu?" 

 

"A?" 

 

"Thi thể của bà ấy, có được thu liệm hay không? Được chôn ở đâu?" 

 

"An táng ở hậu viện." 

 

Nghe vậy, ta lập tức kéo Xuân Hạnh nhanh chóng đi về phía sau miếu. 

 

"Hậu viện không thể vào!" 

 

Nam nhân trẻ tuổi muốn ngăn ta lại, nhưng ta đi quá nhanh, chỉ đành lớn tiếng kêu lên. 

 

Nhiều dân chúng nghe thấy liền vội vàng đi theo phía sau, muốn cản ta lại. 

 

Ở hậu viện, có một nấm mộ đơn độc, trước mộ chỉ có một tấm bia gỗ, trên đó khắc ba chữ " Mộ Nương Nương ". 

 

Bên cạnh phần mộ, một gốc lê già cỗi đứng đó, lá đã khô vàng. 

 

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt ta nóng lên. 

 

Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận rõ ràng sự thật rằng—mẫu thân đã không còn nữa. 

 

Ta ngồi xổm trước tấm bia, bàn tay chậm rãi lướt qua ba chữ "Nương Nương Mộ", lặng lẽ nhìn nấm mồ cô quạnh trước mắt. 

 

Như thể muốn đem tất cả ấm ức suốt mười mấy năm qua, nói hết cho người nghe…