Đông Nhật Ca

Chương 6



"Không gấp, không gấp chút nào! Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng rời khỏi kinh thành, nhân dịp này có thể mở rộng tầm mắt." 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Không vội đâu, Tử An huynh trưởng cứ làm việc của huynh, ta chỉ đi theo phía sau, tuyệt đối không quấy rầy." 

 

Có lẽ vì biểu hiện của ta quá rõ ràng, Triệu Tử An khẽ cười, khiến ta lập tức đỏ mặt, cúi đầu chăm chú dùng bữa. 

 

"Ta nhận nhiệm vụ, cần đến Giang Nam mua một số thứ, sẽ mất thêm chút thời gian. Việc đón mẫu thân muội có lẽ sẽ bị trì hoãn, có vấn đề gì không?" 

 

"Không sao, cũng không quá gấp." 

 

"Vậy thì tốt." 

 

"Phải rồi, Tử An huynh trưởng làm việc cho nha môn nào vậy?" 

 

"Không phải. Ta chỉ là một kẻ nhận lệnh mà thôi, kiếm chút bạc lẻ." 

 

"Vậy sao..." 

 

Ta cúi đầu suy nghĩ một lúc. 

 

Nếu hắn cần kiếm thêm bạc, vậy chắc hẳn không phải người giàu có. 

 

Như vậy, có thể dùng bạc để báo đáp ân tình này, cũng không đến mức nợ nhân tình mà không biết trả thế nào. 

 

Triệu Tử An chỉ thấy cô nương trước mặt lấy từ trong người ra một chiếc túi thơm màu hồng phấn, thêu hoa trắng, rồi đưa cho hắn. 

 

"Nếu đã vậy, ta cũng không thể để huynh trưởng hộ tống mà không có gì đáp lễ. Toàn bộ chi phí trên đường ta sẽ lo liệu, số bạc này là ta đặc biệt tặng thêm cho huynh trưởng, đa tạ huynh đã giúp đỡ." 

 

Biên Sách đứng một bên trợn tròn mắt. 

 

Triệu Tử An bật cười, thản nhiên nhận lấy túi tiền. 

 

"Vậy thì đa tạ Tống cô nương."

 

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm. 

 

May mà không quá đường đột.

 

08

 

Xe ngựa lắc lư trên đường, đến Giang Nam thì trời đã vào xuân. 

 

Mấy tháng đồng hành, quan hệ giữa ta và Triệu Tử An cũng dần thân thiết hơn. 

 

Giang Nam đang vào mùa mưa, những tán liễu rũ ven hồ đã đ.â.m chồi nảy lộc, xanh mướt một màu. 

 

Xe ngựa được đưa đến trạm dịch để sửa chữa, bốn người chúng ta bèn cầm ô, chậm rãi dạo bước bên đường. 

 

"Thảo nào trong thi ca thường có những lời ca ngợi mưa xuân Giang Nam. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực rất khác với kinh thành." 

 

"Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm đẹp nhất ở Giang Nam. Đợi đến lúc sen nở rộ, mặt hồ sẽ tựa như chốn bồng lai tiên cảnh." 

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vừa khéo hắn cũng đang cúi đầu nhìn ta. 

 

"Huynh trưởng thường đến đây sao?" 

 

"Ừm, đại ca ta đặc biệt yêu thích Giang Nam, mấy năm trước ta đều theo huynh ấy đến đây." 

 

"Vậy sao? Vậy huynh trưởng có biết ở đây có món gì ngon không?" 

 

"Muội thích đồ ngọt, cuối phố Nam có một tiệm bánh, món bánh trôi bọc bột sen ở đó là tuyệt nhất. Viên bánh nhỏ xinh, bên trong nhân đậu đỏ, trong suốt đẹp mắt. Đợi ta xong việc, sẽ đưa muội đi thử." 

 

"Đa tạ huynh trưởng!" 

 

Mưa dần ngớt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tháng Ba ở Giang Nam vẫn còn vương chút se lạnh. 

 

Ta siết chặt y phục, nhận lấy áo choàng Xuân Hạnh đưa cho, rồi quay sang nói với Triệu Tử An: 

 

"Chúng ta về thôi." 

 

"Hôm nay không cần về trạm dịch nữa, ta đến Giang Nam có công vụ, đã chuẩn bị sẵn nơi ở." 

 

Nói rồi, hắn đưa ta rẽ vào một con phố, chưa đi bao xa đã đến trước cửa một phủ đệ. 

 

Cửa viện có bốn lớp, trước cổng đứng vài người, y phục sang trọng. 

 

Vừa thấy chúng ta, họ liền vội vàng bước tới. 

 

Người cầm đầu vừa định hành lễ thì bị Triệu Tử An ra hiệu ngăn lại. 

 

Biên Sách nhanh chóng tiếp đón, dẫn nhóm người đi vào trong. 

 

Có lẽ nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt ta, Triệu Tử An hơi nghiêng đầu, ghé sát tai ta nói khẽ: 

 

"Người giao phó công việc cho ta là nhân vật tôn quý, bọn họ đối với ta cũng vì thế mà thêm phần kính trọng." 

 

"Thì ra là vậy." 

 

Sau khi ổn định chỗ ở, Triệu Tử An bắt đầu bận rộn hơn hẳn. 

 

Có khi hai ba ngày cũng không thấy bóng dáng đâu. 

 

Ngược lại, Biên Sách thì ngày nào cũng xuất hiện. 

 

Cuộc sống bình lặng trôi qua, thoáng chốc, mùa hạ đã âm thầm kéo đến. 

 

Vào mùa hè, ta đặc biệt thích mát mẻ. 

 

Những năm trước còn có phụ thân quản thúc, ta không gây ra chuyện gì. 

 

Nhưng năm nay lại khác. 

 

Xuân Hạnh không trông nổi ta, khiến ta ăn nhiều đồ lạnh hơn bình thường. 

 

Ngày nguyệt sự đến, ta đau đến mức suýt ngất đi. 

 

Xuân Hạnh hoảng hốt vô cùng. 

 

Đến khi ta mơ màng tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt lạnh lẽo của Triệu Tử An…

 

Thấy ta tỉnh lại, lạnh lẽo trong mắt Triệu Tử An thoáng tan đi, nhưng giọng nói vẫn mang theo vài phần tức giận. 

 

"Muội thật quá nuông chiều bản thân rồi." 

 

Ta giật mình. 

 

Từ khi đồng hành đến nay, chưa từng thấy hắn nổi giận, vội vàng giải thích: 

 

"Bình thường ta cũng không như vậy." 

 

"Tĩnh dưỡng cho tốt đi." 

 

Nói xong, hắn xoay người định rời đi, trước khi bước ra cửa còn dặn dò Xuân Hạnh: 

 

"Trông chừng tiểu thư nhà ngươi, nếu còn tham lạnh nữa thì đến tìm ta." 

 

Dứt lời, hắn đi thẳng không ngoảnh lại.