Xuân Hạnh tiến lên, chỉnh lại chăn mỏng cho ta, giọng có chút bất đắc dĩ:
"Lúc tiểu thư ngất đi, đúng lúc Triệu công tử đến. Người tái nhợt làm hắn hoảng sợ, vội vàng bế người về phòng, còn bị tiểu thư làm bẩn cả áo bào."
Nghe vậy, mặt ta lập tức đỏ bừng, vùi đầu vào chăn, hét lên một tiếng:
"Mất mặt quá! Quá mất mặt rồi!"
"Tiểu thư, người đừng tham lạnh nữa."
"Không cần ngươi nhắc, ta cũng không dám nữa."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn ai chịu được nỗi nhục này nữa chứ?
Sau chuyện đó, ta né tránh Triệu Tử An mấy ngày liền.
Cũng may hắn ngày càng bận rộn, chẳng có thời gian để ý đến ta.
Ở trong viện quá lâu, ta liền dẫn Xuân Hạnh đến phố Nam.
Mùa hạ trang phục ít lớp, quần áo Triệu Tử An sai người đưa đến ta đều không thích.
Nhân dịp còn ở Giang Nam, ta muốn đặt may vài bộ váy áo hợp ý trước khi rời đi.
09
Trong cửa hàng tơ lụa, ta chọn được mấy xấp vải, nhưng lại gặp khó khăn khi chọn hoa văn thêu.
"Cô nương, họa tiết này thêu lên nền lụa võng màu bích sẽ là đẹp nhất."
Chủ tiệm đề xuất một mẫu hoa văn màu trắng, rơi rụng tựa vách núi.
Ta lắc đầu.
"Lụa võng Phất Ảnh vốn mềm mượt, thêu trắng lên không nổi bật, họa tiết sẽ trở nên rời rạc, lụa võng màu bích không phù hợp để chọn sắc này."
"Vậy cô nương thấy hoa văn này thế nào?"
Chủ tiệm lại lấy ra một mẫu hoa sen phấn trắng.
"Càng không hợp!"
Chủ tiệm cũng bó tay, trong tiệm có hàng trăm mẫu hoa văn, nhưng ta chẳng vừa ý lấy một mẫu.
"Nhà ngươi còn thừa vải hoa văn nào không? Đưa ta ít kim chỉ, ta tự tạo mẫu."
Có lẽ chưa từng gặp khách hàng nào kén chọn như ta, chủ tiệm đành đưa vải và chỉ rồi mặc kệ, quay người đi làm việc khác.
Ta cùng Xuân Hạnh ngồi xuống một bên, bắt đầu vẽ mẫu thêu.
Qua một khắc, ta cẩn thận đưa thành phẩm cho chủ tiệm.
Chủ tiệm cầm hoa văn trong tay, ngắm nghía một hồi lâu, cuối cùng gọi thợ thêu trong viện ra.
"Cô nương, mẫu hoa văn này thật độc đáo, có thể giảng giải đôi chút chăng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thợ thêu cẩn thận nâng hoa văn lên xem, những thợ thêu khác cũng vây lại.
Ta chậm rãi giải thích:
"Lấy nền trắng làm chủ đạo, sau khi định màu nền sẽ dùng một sợi chỉ hồng điểm vào nhụy hoa. Sau đó, ba sợi trắng kết hợp một sợi hồng, giữa đường xen một sợi chỉ vàng, thêu dọc theo viền cánh hoa vào trong. Khi gần đến nhụy hoa thì rút chỉ vàng ra, tạo hiệu ứng loang màu tự nhiên.
Lá dùng xanh nhạt, viền bằng chỉ bạc. Lụa võng Phất Ảnh đẹp ở chỗ khi di chuyển, mặt vải tựa như sóng nước gợn nhẹ. Vì thế, phần tà váy cần nhấn mạnh họa tiết nặng nề để tránh bám sát thân người. Chỉ vàng có tác dụng làm điểm nhấn, bước đi sẽ ánh lên mờ ảo, còn chỉ bạc chia tách hoa văn, giúp lá không bị chìm vào nền vải. Nếu dùng lụa võng trắng, nhất định phải phân cách bằng chỉ vàng."
Một thợ thêu cẩn trọng nâng hoa văn lên, khẽ nói:
"Đưa ta xem thử nào."
Bên ngoài đám đông có người cất tiếng.
Là Triệu Tử An, người mấy ngày nay ta chưa gặp.
Lúc này, ngoài Biên Sách, bên cạnh hắn còn có hai nam nhân trung niên.
Hắn cầm lấy mẫu hoa văn ta vừa thêu, quan sát thật lâu rồi chậm rãi nói:
"Không ngờ muội còn có tay nghề thêu thùa thế này."
"Huynh trưởng."
"Sao rồi, thân thể đã khá hơn chưa?"
Nghe vậy, mặt ta thoáng đỏ lên.
"Vâng, đã khá hơn nhiều rồi."
"Đây là kỹ thuật song diện khiêu thêu, cô nương là người Tống gia sao?"
Một trong hai nam nhân trung niên kia cầm mẫu hoa văn ta thêu lên, lật qua lật lại xem xét, giọng nói mang theo vẻ kích động hiếm thấy.
Ta còn chưa kịp đáp lời, người kia lại tiếp tục:
"Phải rồi, đại tiểu thư trông rất giống Đông gia."
Hốc mắt vị trung niên nhân đã hơi ửng đỏ.
Ta nghe vậy thì giật mình sửng sốt.
Ta biết nhà ta có sản nghiệp ở Giang Nam, nhưng phụ thân chưa từng đến đây kiểm tra cửa hàng.
Vì vậy, từ trước đến nay, ta vẫn luôn cho rằng sản nghiệp ở Giang Nam chẳng qua chỉ là một tiệm lụa nhỏ, cũng chưa từng để tâm.
"Ngài là… Hứa thúc phụ?"
Người trông coi cửa hàng tơ lụa ở Giang Nam họ Hứa, là hàng xóm thuở nhỏ của mẫu thân, cũng là huynh trưởng thân thiết với người.
"Phải, đại tiểu thư đã lớn rồi, trông chẳng khác gì Đông gia lúc trẻ, ngay cả tay nghề thêu cũng tinh xảo đến vậy…"
"Mẫu thân khi trước chỉ dạy ta đôi chút sơ lược. Ở kinh thành, nữ tử trong khuê các khó lòng tùy tiện ra ngoài. Những khi nhớ người, ta liền lấy sách thêu mà người để lại ra đọc, dần dần cũng học được đôi chút. Lâu ngày luyện tập, cũng chỉ xem như biết sơ qua mà thôi, dĩ nhiên không thể so được với mẫu thân."
"Nay đây vốn là sản nghiệp của gia tộc, cũng không tính là truyền ra ngoài. Trước khi rời đi, ta sẽ chỉnh lý lại yếu lĩnh của kỹ thuật khiêu thêu, để các thợ thêu trong tiệm có thể tham khảo."
"Mấy ngày trước, ta nhận được thư của phụ thân con. Trong thư nói rằng con đã lên đường đến biên ải, dặn dò dọc đường các sản nghiệp của Tống gia lưu tâm chăm sóc một chút. Nhưng không ngờ con lại rẽ sang Giang Nam."
"Dạ phải, giữa đường gặp chút biến cố. May nhờ huynh trưởng ra tay cứu giúp. Giờ huynh trưởng đã xong việc, sắp sửa lên đường đến biên ải đón mẫu thân. Nếu huynh trưởng có vừa ý vải vóc gì, xin Hứa thúc phụ tạo điều kiện thuận lợi."