Hứa chưởng quầy nhìn ta và Triệu Tử An, ánh mắt qua lại đánh giá một hồi, rồi gật đầu.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên."
"Dùng hoa văn Tiểu Ngôn đưa ra để thêu một bộ y phục hoàn chỉnh, mười ngày sau ta sẽ quay lại xem. Nếu đạt yêu cầu, sẽ định đơn hàng dài hạn."
Triệu Tử An vừa dứt lời, liền ngoảnh sang ta:
"Đi thôi, ta đưa muội đến phố Nam ăn món bánh trôi bột sen."
Trước khi đi, ta quay lại dặn dò Hứa thúc:
"Thúc phụ, xin thay ta gửi thư hồi báo cho phụ thân, chỉ cần nói rằng ta ham chơi nên ghé qua Giang Nam, hiện tại vẫn bình an, bảo ông giữ gìn sức khỏe, chờ ngày ta trở về."
"Được, được, được!"
Nhìn theo bóng Triệu Tử An dẫn ta rời khỏi cửa tiệm, nam nhân trung niên đi cùng chợt cười bảo với Hứa chưởng quầy:
"Đông gia nhà ông phúc khí không nhỏ đâu, đây chẳng phải là song hỷ lâm môn sao?"
Hứa chưởng quầy vuốt râu, cười hài lòng:
"Tất nhiên rồi."
Hứa chưởng quầy nhìn theo bóng họ dần xa, trong lòng không khỏi cảm thán.
Tống A Ngôn thực sự giống mẫu thân nàng vô cùng, từ dung mạo đến dáng vẻ, nếu không nhìn kỹ, e rằng còn tưởng rằng Đông gia đã trở về.
Tiết đầu hạ, trời đã dần oi bức.
Ta phe phẩy quạt tròn, cùng Triệu Tử An chậm rãi bước về phố Nam.
"Nhà muội kinh doanh vải lụa sao?"
"Đúng vậy. Tất cả các tiệm tơ lụa dưới danh nghĩa Tấn Tú Các ở kinh thành đều là sản nghiệp của nhà ta. Trước kia, ta chỉ biết nhà có sản nghiệp ở Giang Nam, nhưng vì phụ thân chưa từng để tâm, nên ta cũng không ngờ đây lại là tiệm lụa lớn nhất Giang Nam. Thật đáng hổ thẹn."
Triệu Tử An khẽ cười.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Không ngờ muội lại là con gái nhà phú thương."
"Huynh trưởng đừng trêu ghẹo ta nữa."
"Mười ngày sau, nếu tiệm nhà muội giao ra thành phẩm đạt tiêu chuẩn, thì công việc của ta cũng coi như hoàn tất. Khi ấy, chúng ta có thể lên đường đến biên ải."
"Được."
Sau khi trở về phủ, ta liền chỉnh lý lại những yếu lĩnh trong kỹ thuật thêu, nhờ Biên Sách mang đến tiệm tơ lụa.
Chưa đầy bảy ngày sau, Triệu Tử An đã mang đến một bộ y phục làm từ lụa võng Phất Ảnh, đúng màu bích mà ta đã chọn ban đầu.
"Thành phẩm đã hoàn tất, bọn họ làm thêm một bộ để ta mang cho muội. Muội xem thử, có hợp ý không?"
Hứa thúc dựa theo đề xuất của ta, đặc biệt tạo nhiều tầng viền hoa sen ở tà váy, khiến toàn bộ vạt áo rủ xuống mềm mại hơn, che đi khuyết điểm duy nhất của lụa võng Phất Ảnh.
Ta hài lòng vô cùng.
"Rất vừa ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vậy thì tốt. Việc của ta coi như đã xong, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến biên ải, sớm ngày đón mẫu thân muội trở về."
10
Ngày đến biên ải, thời tiết đã trở lạnh.
Khắp nơi đều là đất vàng mù mịt, ta ngước mắt nhìn hai chữ "Biên Ải" khắc trên cổng thành, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Đây là nơi mẫu thân an nghỉ.
Phụ thân nói rằng người đã được mai táng cùng những dân chúng tử nạn năm ấy, ở phía tây biên cương.
Vì thế, ta chọn một trạm dịch phía tây để dừng chân.
Mấy ngày sau khi đặt chân đến đây, ta không rời khỏi trạm dịch dù chỉ một lần.
Biên Sách mấy lần dò hỏi Xuân Hạnh, muốn biết rốt cuộc ta đang nghĩ gì.
"Dạo này muội có tâm sự?"
"Huynh trưởng sao lại nói vậy?"
"Trên đường đi, muội lúc nào cũng sốt ruột muốn đón mẫu thân. Nhưng khi đến biên ải rồi, lại chẳng vội vã nữa."
Phải rồi, không còn vội nữa.
"Ngày mai đi, ngày mai ta sẽ đến gặp người."
Trong lòng Triệu Tử An dấy lên một tia nghi hoặc.
Từ khi gặp nhau, nàng luôn nói rằng mình đến để "đón mẫu thân", nhưng khi đã thực sự đến biên ải, lại chẳng có lấy một chút nôn nóng.
Đêm đó, ta ngồi trong phòng suốt cả đêm, từng chút từng chút hồi tưởng về mẫu thân đã dần mờ nhạt trong ký ức.
Khi những ngôi sao cuối cùng sắp khuất bóng nơi chân trời, ta đã hạ quyết tâm.
Nhưng đúng lúc đó, bọn sơn tặc bất ngờ kéo đến.
Những tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp con phố, tiếng kêu khóc không dứt bên tai, toàn bộ trạm dịch rơi vào hỗn loạn.
Sơn tặc thấy cửa trạm dịch đóng chặt, liền muốn phá cửa xông vào.
Triệu Tử An và Biên Sách nắm chặt trường kiếm, đứng trấn giữ ngay trước cổng.
Một tên xông vào, liền có một tên bị giết.
Trong trạm dịch cũng có không ít nam nhân cường tráng, thấy vậy liền ném sợ hãi sang một bên, đồng loạt tiến lên trợ giúp.
Sau một hồi kịch chiến, trạm dịch rốt cuộc cũng yên bình trở lại.
Triệu Tử An cầm kiếm, sải bước ra ngoài.
Hắn để Biên Sách ở lại bảo vệ ta và Xuân Hạnh.
Có lẽ nhìn ra sự bất an trong mắt chúng ta, Biên Sách trấn an:
"Biên ải vốn là vùng biên cương, sơn tặc xuất hiện cũng chẳng phải chuyện hiếm."