Đồng Quy

Chương 5



Ta cầm một cây roi dài, đứng yên tại chỗ, không biết làm sao:  

 

"Cây này… có hơi dài quá không? Hơn nữa ban ngày ban mặt, còn ở ngoài trời nữa, có vẻ không hay lắm?"  

 

Hắn nhướn mày: "Sao, không quen tay? Kiến thức của nàng cũng khá đấy."  

 

Hừ, ta là ai chứ?  

 

Hồn ma đầu tiên ta độ là một cô nương thanh lâu, vì thu phục nàng mà ta đã lăn lộn ở kỹ viện suốt ba ngày, chuyện nên xem hay không nên xem đều đã xem qua cả rồi.  

 

Sở Túc nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ngay tại đây, thể hiện cho bản vương xem một chút."  

 

Hắn đã nói vậy, ta cũng chỉ đành vung roi, quất chếc hắn thôi!  

 

Ta vung một roi mạnh mẽ, Sở Túc nghiêng đầu né tránh, nhưng bên cổ hắn vẫn lập tức sưng lên một vết lằn đỏ rực.  

 

Hắn sững sờ, ánh mắt đầy vẻ khó tin.  

 

"Vô lễ!"  

 

Triệu thúc quát lên: "Ai cho ngươi đánh vương gia?"  

 

Ta trừng mắt: "Là vương gia tự bảo ta làm đấy chứ!"  

 

Giọng điệu ta cực kỳ hiển nhiên và đầy lý lẽ, đến mức Triệu thúc cũng bắt đầu mất tự tin:  

 

"Vương… vương gia, có… có đúng vậy không?"  

 

Sở Túc nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dần trở nên u tối:  

 

"Đúng vậy, bản vương đúng là bị quỷ ám, mới phí thời gian vào ngươi."  

 

Hắn đứng dậy, xoay người rời đi: "Triệu thúc, đuổi ra ngoài."  

 

"Đừng mà vương gia!" Ta cuống cuồng: "Thiếp thân còn biết nhỏ nến nữa!"  

 

"Lập tức đuổi ra ngoài, cả đời này bản vương không muốn thấy nàng ta thêm lần nào nữa."  

 

"……"  

 

Hết cách rồi, đành liều một phen:  

 

"Nếu không thì… thiếp thân có thể làm thế thân của Tiểu Thanh! Vương gia cứ thoải mái trút giận lên thiếp thân đi!"  

 

Sở Túc đột ngột quay đầu lại, ánh mắt đầy giận dữ:  

 

"Sao ngươi biết Tiểu Thanh?"  

 

"……"  

 

Ta nên nói hay không đây?  

 

Chuyện là… tối qua hắn nói mớ, ta tình cờ nghe được.  

 

Ta nghiêm túc nói: "Thiếp thân cũng không biết tại sao, đêm qua đột nhiên mơ thấy một cô nương tên Tiểu Thanh. Nàng ấy bảo thiếp thân hãy chăm sóc vương gia thật tốt."  

 

Sở Túc trầm mặc một cách kỳ lạ.  

 

Ta hồi hộp chờ đợi.  

 

Hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Ngươi ở lại."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ta thở phào, tiếp tục tranh thủ:  

 

"Tiểu Thanh còn nói, giữ của báu của người khác là không đúng, bảo vương gia giao lại 'Tinh Dạ' cho thiếp thân, để thiếp thân trả lại cho công chúa."  

 

Sở Túc cười lạnh: "Ngươi nghĩ bản vương là kẻ ngốc sao?"  

 

"Nếu Lan Châu thật sự muốn lấy lại, tại sao không tự mình đến tìm bản vương đòi?"  

 

Ta im bặt.  

 

Hắn vẫn chưa biết Lan Châu đã chếc.  

 

Mà nếu hắn biết, lại càng không thể đưa "Tinh Dạ" cho ta.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Triệu thúc lên tiếng: "Vương gia, vậy có cần sắp xếp vương phi ở khách phòng hay không?"  

 

Sở Túc nhàn nhạt nói: "Để nàng ấy ở lại phòng bản vương, làm ấm giường."  

 

Ta: "……"  

 

Ta phải bị mất trí đến mức nào mới tưởng rằng hắn là người tốt chứ?!

 

07

 

Tiểu Đinh lại cảm động lần nữa.  

 

Nàng ấy nói rằng ta vì vương gia của nàng mà không từ thủ đoạn nào, ngay cả việc làm thế thân cũng cam lòng.  

 

Nếu điều này mà không gọi là yêu, thì chẳng còn gì để nói.  

 

Ta chỉ tò mò: "Tiểu Thanh rốt cuộc là ai?"  

 

"Nô tỳ cũng chưa từng gặp, nhưng nghe nói nàng ấy là mối tình đầu của vương gia."  

 

Ồ, bạch nguyệt quang à.  

 

Sở Túc lúc nhỏ không được sủng ái, bị đưa sang Đại Chu làm con tin.  

 

Tiểu Thanh chính là quận chúa Đại Chu.  

 

Xa xứ, cô độc không nơi nương tựa, may mắn gặp được Tiểu Thanh—một cô gái nhiệt tình và tốt bụng.  

 

Nàng ấy hết lần này đến lần khác giúp đỡ Sở Túc thoát khỏi hiểm cảnh.  

 

Ta có một thắc mắc: "Có chắc Tiểu Thanh không phải vì mê sắc đẹp của hắn không?"  

 

Tiểu Đinh trầm ngâm: "Cũng không thể loại trừ khả năng đó."  

 

Nói chung, sau một thời gian dài tiếp xúc, hai người họ nảy sinh tình cảm.  

 

Sau đó, Sở Túc trở về nước, từ đó chia cách đôi đường.  

 

"Đôi bên trời Nam đất Bắc, không còn cơ hội gặp lại?"  

 

Ta lại hỏi: "Nếu nói năm đó Sở Túc không có quyền thế nên không thể đón nàng ấy về, thì còn có lý. Nhưng giờ hắn quyền khuynh triều dã, sao không đi tìm nàng ấy?"  

 

Tiểu Đinh thở dài:  

 

"Sau khi vương gia trở về không lâu, Chu quốc bị Yến quốc diệt.  

 

"Sau đó, nước ta lại tiêu diệt Yến quốc, thống nhất thiên hạ. Vương gia phải hỗ trợ tiên đế, rồi lại phò tá ấu đế. Đến khi có quyền lực trong tay, cũng có thời gian để tìm, thì đã không còn tung tích Tiểu Thanh nữa rồi."