Hoá ra là một đoạn ngược luyến thời loạn thế.
"Bao nhiêu năm qua, vương gia vẫn chưa quên nàng ấy. Phủ vương gia chưa từng có nữ chủ nhân."
"Vậy có nghĩa là… Sở Túc là một kẻ si tình?"
"Vương phi, người có thể trở thành người duy nhất hay không, phải xem bản lĩnh của người rồi."
Ta không làm.
Ta đẩy bộ y phục khoét n.g.ự.c sâu mà Tiểu Đinh đưa qua:
"Lấy bộ bình thường là được rồi. Vương gia của ngươi ngay cả roi da cũng không hứng thú, hắn căn bản không thích nữ nhân n.g.ự.c lớn."
Tiểu Đinh: "……Không thích sao?"
Tiểu Đinh: "Nô tỳ cứ tưởng là ngài ấy thích."
Cuối cùng, nàng ấy lại đưa cho ta một hộp thuốc mỡ:
"Theo suy đoán của nô tỳ, Tiểu Thanh là một cô gái dịu dàng."
"Suy đoán của ngươi từng chính xác lần nào chưa?"
"Lỡ đâu lần này đúng thì sao?"
…
Ta tin nàng ấy một lần.
*
Ban đêm, ta ngồi chờ trong phòng, dịu dàng, yểu điệu.
Triệu thúc chỉ đạo hạ nhân vào thay bếp than, liếc nhìn ta một cái, cười khẩy:
"Không biết cô dùng yêu thuật gì mà vương gia cứ khăng khăng rằng chỉ có bên cạnh cô ngài ấy mới ngủ được."
Ta tò mò: "Vương gia thường mất ngủ sao?"
"Lâu năm rồi."
Thị nữ đang trải giường, vô tình chạm vào cái lò sưởi tay ta vừa dùng, kinh ngạc phát hiện bên trên đóng một lớp băng mỏng.
"Chuyện gì thế này?" Triệu thúc lẩm bẩm, đầy khó hiểu: "Sao ta cảm thấy phòng này lạnh hơn hẳn mọi khi?"
Ta cúi đầu nghịch tay, giả vờ như không liên quan đến mình.
…
Không lâu sau, Sở Túc bước vào.
Hắn vừa tắm xong, áo choàng rộng mở, lỏng lẻo phủ ngang eo.
Tất cả nữ quỷ mà ta từng độ hóa gộp lại cũng không có ai yêu diễm bằng hắn.
… Hắn chắc không phải hồ ly tinh biến thành đấy chứ?
Ta dịu dàng cúi chào: "Vương gia."
Hắn cười nhạt: "Hôm nay không dùng chiêu yêu phi nữa, chuyển sang chiến thuật dịu dàng rồi?"
"Vương gia thích không?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Không thích."
"Vậy vương gia thích kiểu nào, thiếp thân đều có thể đóng."
Hắn nhìn ta chằm chằm: "Chỉ vì một viên bảo thạch, ngươi cần phải làm đến mức này sao?"
Rất cần.
"Vương gia đã biết rồi, vậy sao không rộng lượng ban 'Tinh Dạ' cho thiếp thân, có được không?"
"Không thể."
"……"
Vậy đừng trách ta không khách khí!
Ta đè hắn xuống giường, ngồi lên eo hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hắn chẳng chút hoảng loạn, chỉ nhàn nhạt nhìn ta: "Lại giở trò gì đây?"
Ta giơ cao lọ thuốc mỡ, chỉ vào vết thương do roi trên cổ hắn:
"Bôi thuốc!"
Hắn: "……"
"Không uống rượu mừng thì phải uống rượu phạt." Ta lạnh lùng lấy một ít thuốc mỡ, mạnh tay bôi lên vết thương của hắn:
"Thô bạo như vậy, thích không?"
Ta đã nghĩ thông rồi.
Nếu đêm nay không lấy được, thì vụ làm ăn với Lan Châu ta cũng bỏ luôn.
Ngày mai ta sẽ rời khỏi vương phủ, đi tìm những linh hồn khác để độ hóa.
Không cần phải cố sống cố chếc bám vào một cái cây này làm gì.
Chờ sau khi ta chính thức trở thành quỷ sai, ta sẽ giúp Lan Châu hoàn thành tâm nguyện.
Nếu đã như vậy, ta còn phải nhìn sắc mặt Sở Túc nữa sao?
Trước khi đi, phải khiến hắn nếm mùi lợi hại của ta.
Nghĩ thế, ta nâng tay hắn lên, cắn mạnh một ngụm.
"Thoải mái chưa? Hài lòng chưa?"
"Sở Túc, đừng tưởng rằng ngài là vương gia thì ta sợ ngài!"
"Không phải ngài muốn đuổi ta đi sao? Nghe đây, lão nương đây không hầu hạ nữa!"
"Trời sáng là ta đi!"
Sở Túc bỗng hơi thở dồn dập, ánh mắt mơ màng, khẽ nheo lại:
"Thuốc gì đây?"
"Còn có thể là gì, không phải thuốc trị thương bình thường sao…"
Ta cúi đầu nhìn vỏ lọ, câu chữ nghẹn trong cổ họng.
Trên thân lọ viết ba chữ rõ ràng: "Xuân dược mạnh."
Thuốc này là do Tiểu Đinh đưa cho ta.
Ta đương nhiên tưởng đó là thuốc trị thương.
… Ta đánh giá thấp Tiểu Đinh rồi.
"……"
Ta lặng lẽ rời khỏi người Sở Túc.
Bình tĩnh giải thích:
"Nếu thiếp thân nói đây là do thị nữ của ngài đưa cho, vương gia có tin không?"
Sở Túc lạnh giọng: "Roi da và nhỏ nến cũng do thị nữ của ta dạy?"
…
Không rửa sạch nổi rồi.
Ta không biết do thuốc này vốn mạnh, hay vì nó thẩm thấu qua vết thương mà tác dụng nhanh hơn.
Mới qua một lúc, Sở Túc đã gần như không chịu nổi nữa.
Hơi thở nặng nề, tay siết chặt mép chăn.
Hắn khó khăn hít một hơi, ra lệnh: "Ngươi đi lấy chậu nước lạnh lại đây."
Có một phần trách nhiệm trong chuyện này, ta lập tức lao đến ôm lấy hắn:
"Ta còn hữu dụng hơn nước lạnh."
…
Ta thề, ta hoàn toàn chỉ có ý nghĩa bề mặt!