Nhưng rõ ràng hắn hiểu sai.
Mặt Sở Túc đỏ bừng, lông mày cau chặt, bàn tay run rẩy vươn về phía ta.
Ta nhân cơ hội nắm lấy tay hắn, kéo cổ áo xuống:
"Giao 'Tinh Dạ' ra, ta cân nhắc giúp ngài."
"Hèn… hạ…!"
Sở Túc chật vật đẩy ta ra, chạy thẳng ra ngoài.
… Đến nước này mà vẫn không chịu nhả ra.
Một vương gia cao lớn như thế, sao lại tham tiền đến mức này?
Ta lo hắn xảy ra chuyện, đang định chạy theo.
Ngay lúc này, phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói già nua:
"Chậc chậc, thời thế thay đổi rồi sao? Giờ các cô nương đều chủ động đến vậy à?"
08
Lúc này đã là nửa đêm, âm khí nồng đậm.
Ta và bà lão đang trôi lơ lửng ngoài cửa sổ bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi có thể nhìn thấy lão thân?"
Bà lão kinh ngạc hỏi: "Ngươi là quỷ sai?"
Ta: "Thực tập."
"Vậy tức là ngươi không phải người cũng chẳng phải quỷ. Vậy ngươi tiếp cận con trai ta có mưu đồ gì?"
"Con trai bà... Ai? Sở Túc?"
Ta chăm chú quan sát mái tóc hoa râm của bà lão, cùng bộ y phục kiểu cũ của triều đại trước:
"Bà bà, Sở Túc đâu phải con trai bà đúng không?"
Theo lời Tiểu Đinh kể, Sở Túc mồ côi mẹ từ nhỏ. Mà bà lão trước mặt tuổi đã quá sáu mươi, sao có thể khớp với nhau được?
Bà lão bị ta nhìn thấu, lập tức có chút mất tự nhiên.
"Ta thấy hắn giống con trai ta, không được sao?"
Ta nhìn dấu ấn cô hồn dán trên trán bà.
"Sao bà không trực tiếp đi tìm con mình, lại bám theo Sở Túc làm gì? Bà có biết cô hồn dã quỷ vất vưởng nhân gian, mưu toan hút dương khí của người sống, sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục không?"
"Oan uổng quá, đại nhân!" Bà lão kêu oan, rồi nói tiếp: "Ta là muốn bảo vệ con ta… À không, bảo vệ vương gia Sở Túc."
Vừa nói, bà lão vừa thổi ra một làn gió, làm cửa sổ bật tung.
Ngay lập tức, một hàng dài quỷ hồn xuất hiện ngoài cửa sổ.
Một hàng dài!!!
Ta: "……"
"Ngươi không nhận ra sao? Vương gia của ngươi là thể chất thuần âm, trời sinh dễ chiêu dụ quỷ."
"Ta mới chếc chưa lâu, vẫn chưa nhìn ra."
Ta vui sướng nhìn đám quỷ hồn xếp hàng trước mặt, bọn chúng kiêng kỵ thân phận quỷ sai của ta, không dám manh động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chẳng trách bà lão phải bảo vệ Sở Túc.
Chẳng trách Sở Túc luôn mất ngủ, mỗi đêm bị quỷ hồn bao vây như vậy, nếu không gặp ác mộng mới là lạ!
Ta phát tài rồi, phát tài rồi!
Ta lập tức lao ra, lần lượt kiểm tra từng con quỷ—quỷ lười, quỷ dữ, quỷ keo kiệt, quỷ nghèo…
Đáng tiếc, ngoại trừ bà lão, đều là quỷ mới chếc, có người thờ cúng.
Nhưng mà!
Chỉ cần nắm được Sở Túc, còn lo không có cô hồn dã quỷ tìm đến sao?
Cảm giác chờ sung rụng thế này thật sung sướng!
Ta hăng hái xoa tay, nhưng bà lão bỗng nhiên mỉm cười hiền hậu.
Ta theo ánh mắt bà quay đầu lại—
Sở Túc toàn thân ướt sũng, đứng ngay cửa.
"Ngài đây là… đi tắm nước lạnh?"
Gió lạnh thấu xương, hắn run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm.
Nhưng khí thế lại cao ngất, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
"Lúc nãy ngươi nói muốn đi đúng không?"
"Không cần chờ đến sáng mai nữa—bây giờ, ngay lập tức, cút ra khỏi vương phủ."
Ta: "……"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Vương gia, nghe thiếp thân giải thích đã!"
Cộp!
Cửa phủ đóng sầm ngay trước mũi ta.
Bà lão bên cạnh gật đầu hiền hậu:
"Con trai ta tính khí thật tốt, điểm này giống ta."
Nói xong, bà lão biến thành một dạ xoa khổng lồ—thân thể phình to gấp mấy lần, sừng trâu, mặt xanh, lưỡi đỏ dài chấm đầu gối, gầm lên:
"Lũ tạp chủng các ngươi, tránh xa con trai ta ra!"
Một luồng gió mạnh thổi quỷ hồn bay tán loạn, tan biến thành khói, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Ta: "……"
Bà lão khôi phục dáng vẻ bình thường, tao nhã chỉnh lại búi tóc, giọng điệu trầm trọng:
"Cô nương, nửa đêm về sáng, bảo vệ con trai ta ngủ ngon giấc—nhiệm vụ nặng nề này, ta giao lại cho ngươi."
Ta: "……"
"Khoan đã, để ta độ hóa bà!"
Bà lão: "Không độ! Trừ phi con ta có vợ có con, gia đình hạnh phúc."
Ta: "Thương lượng chút đi, lạnh giường cũng được mà?"
… Ta thực sự không thể làm nóng lên nổi đâu.