Hôm nay Ôn Thanh Chi mặc một chiếc áo lụa thêu màu hồng nhạt phối với chân váy, để lộ đôi chân thon dài, thẳng tắp, không quá gầy cũng không quá mập, nụ cười ngọt ngào, trẻ trung. Vốn dĩ cô đã có gương mặt non nớt, nhìn thế này chẳng khác nào học sinh cấp ba.
Hai người leo một mạch lên lưng chừng núi, bậc đá ở đây rộng hơn nhiều so với chân núi, rộng khoảng hai mét.
Nhưng Ôn Thanh Chi rõ ràng có vẻ hơi đuối sức. Gò má trắng mịn của cô ửng hồng, đôi môi hồng hào khẽ hé mở để thở.
Ôn Thanh Chi đặt tay lên lồ ng ngực đang phập phồng, thầm nghĩ: Không ngờ leo núi mệt đến vậy.
Bỗng dưng một chai nước khoáng đã được mở nắp sẵn đưa đến trước mắt cô.
Cô ngước mắt nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Trí Lễ, cứ như thể người cùng cô leo núi không phải anh vậy, hơi thở của Cố Trí Lễ vẫn đều đặn không chút rối loạn: "Uống chút nước, nghỉ ngơi một lát đi."
Ôn Thanh Chi nhận chai nước khẽ uống một ngụm, dòng nước mát lạnh chảy qua khoang miệng và cổ họng, cảm giác khô khát của cô dịu đi nhiều.
"Anh... khỏe thật đấy." Ôn Thanh Chi nhìn người không đổi sắc mặt, lẩm bẩm.
Bàn tay đang vặn nắp chai của Cố Trí Lễ thoáng khựng lại, anh nhìn cô gái trước mặt vẫn còn đang thở nhẹ, rồi lặng lẽ dời mắt, trả lời cô: "Bình thường tôi hay tập thể dục."
Từ năm bảy tám tuổi, anh đã quen với việc dậy lúc sáu giờ sáng, tập thể dục buổi sáng, ăn sáng rồi đi học, chỉ là sau này đi học đã chuyển thành đi làm. Mọi thứ của Cố Trí Lễ đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của người thừa kế nhà họ Cố, từng điều từng khoản rõ ràng.
Mười năm như một, đã sớm thành thói quen.
Bây giờ Ôn Thanh Chi hoàn toàn có thể hiểu tại sao lúc trước khi nhà họ Ôn nhắc đến Cố Trí Lễ đều không ngớt lời khen ngợi. Anh đúng là mẫu người lý tưởng của giới trẻ.
Ôn Thanh Chi nhìn những bậc đá như không có điểm dừng, bỗng thấy chút sức lực vừa hồi phục lại tan biến hết.
Sao mà dài dữ vậy trời!
Cố Trí Lễ: "Vịn vào tôi đi, có lẽ sẽ đỡ mệt hơn."
Ôn Thanh Chi khựng lại. Bỗng cô có cảm giác anh đọc được cả suy nghĩ của mình, vì dường như mọi ý nghĩ trong đầu cô đều không thể giấu được Cố Trí Lễ.
Vì đến nhà họ Ôn, hôm nay Cố Trí Lễ mặc một đồ bình thường màu đen. Trông anh bớt đi vẻ kín đáo, trầm ổn thường ngày.
Ôn Thanh Chi nhìn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ trước mặt, do dự khẽ cắn môi, nhắm mắt rồi đặt tay lên.
Bàn tay cô quanh năm hơi lạnh. Qua lớp vải mỏng, Ôn Thanh Chi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay anh truyền sang, hơi ấm ấy như đang lan dần lên cả gò má cô.
Ánh mắt Cố Trí Lễ thoáng nhìn những ngón tay trắng ngần như ngọc của cô rồi lại dời đi.
Nhẹ hẫng, cứ như không có gì.
"Nhớ vịn chắc đấy."
Nghe vậy, Ôn Thanh Chi dùng thêm chút lực ở tay.
Có người đỡ quả nhiên đỡ tốn sức hơn nhiều, cuối cùng khi leo lên đến đỉnh núi, Ôn Thanh Chi thở phào một hơi dài.
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi đi về phía chùa Chung Linh, có lẽ vì leo núi quá mệt, người trong chùa không nhiều.
Ôn Thanh Chi mua bùa bình an, đưa cho Cố Trí Lễ một cái. Đã đến đây rồi thì cầu xin chút cũng chẳng sao, biết đâu lại linh nghiệm thật.
Hai người lại cầm bùa đi tìm sư thầy khai quang. Lúc đó, phía trước có một đôi nam nữ đang cầm những que thẻ vừa xóc ra để sư thầy giải quẻ.
Đại sư: "Hai vị nhân duyên tốt, sau này nên thông cảm và nhường nhịn nhau nhiều hơn, bớt cãi vã vì những chuyện nhỏ nhặt, có lẽ sẽ thành một mối lương duyên tốt."
"Đại sư giỏi quá! Hai đứa con cứ hay cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, vậy mà thầy cũng đoán ra được!" Giọng cô gái kích động.
"A di đà phật, không liên quan đến bần tăng." Sư thầy khẽ cúi người: “Là quẻ thẻ trong tay thí chủ nói vậy."
"Thiêng quá! Vậy chúng ta đi xin một lá bùa bình an nữa đi!" Cô gái cảm ơn sư thầy xong, liền vui vẻ kéo bạn trai đi mua bùa.
Thật sự thiêng đến vậy sao?
"A di đà phật, hai vị thí chủ muốn xem duyên phận, hay cầu bình an?"
Ôn Thanh Chi giật mình tỉnh lại, ánh mắt thoáng nhìn chiếc hộp đựng thẻ xăm rồi nhanh chóng dời đi. Cô mỉm cười hiền hòa, lễ phép nói với sư thầy: "Cầu bình an ạ, xin thầy khai quang giúp con."
Nói rồi cô đưa hết bùa bình an ra, sư thầy động tác thuần thục, rất nhanh đã làm xong.
Trong lúc đó, Ôn Thanh Chi lại nhìn hộp đựng thẻ xăm.
Cố Trí Lễ đột nhiên lên tiếng: "Tiện thể xin cho tôi một thẻ được không?"
Ôn Thanh Chi hơi ngạc nhiên ngước nhìn anh. Đó là thẻ cầu duyên mà, anh muốn xin sao?
"Tôi chưa từng xin thẻ bao giờ, nên rất tò mò liệu nó có linh nghiệm đến vậy không."
Vốn dĩ Ôn Thanh Chi đã hơi động lòng, nhưng vì là thẻ cầu duyên nên cô vẫn chần chừ chưa mở lời, nhỡ Cố Trí Lễ không muốn thì chẳng phải rất đột ngột sao. Nhưng bây giờ anh nói vậy Ôn Thanh Chi đương nhiên rất vui.
Cô thành kính xóc ra một thẻ. Ôn Thanh Chi chỉ đọc được bảy chữ ở trên cùng -
Thượng thượng cát, giai ngẫu thiên thành.
Sư thầy nói, hai người là duyên trời định, trời tác hợp, yêu thương nhau trọn đời, cùng nhau bạc đầu.
Ôn Thanh Chi cảm thấy chỉ đúng một nửa. Duyên trời định thì cô đồng ý, nhưng yêu thương nhau trọn đời ở vế sau nghe rất xa vời, chi bằng nói kính trọng nhau như khách còn đáng tin hơn.
Khi ra khỏi chùa Chung Linh, trời đã nhá nhem tối, hai người không dừng lại mà đi thẳng xuống núi. Chưa đi được nửa đường thì trời đã tối hẳn, may mà hai bên bậc đá đều có đèn chiếu sáng, chỉ là hơi mờ.
Lúc này, điện thoại của Ôn Thanh Chi reo lên, cô lấy ra xem, hóa ra là điện thoại của Diêu Bình.
Ôn Thanh Chi vui mừng, bà ngoại về rồi sao?
Giọng thiếu nữ vui vẻ vang lên: "Bà ngoại, cuối cùng bà cũng gọi cho con! Bà về Tô Thành rồi ạ?"
Tiếng cười của Diêu Bình dịu dàng: "Bà vừa mới đến Tô Thành thôi, cháu ngoại ngoan của bà sắp đính hôn rồi, bà làm bà ngoại dù có nghìn vạn chuyện quan trọng cũng phải tranh thủ về."
"Mẹ cháu đã kể cho bà nghe rồi, đó là một đứa trẻ tốt. Bao giờ rảnh con đưa đến cho bà ngoại xem mặt nhé?"
Vừa hay Cố Trí Lễ ở ngay bên cạnh, Ôn Thanh Chi một tay che điện thoại, hơi tiến lại gần anh.
Mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi, giọng cô cố ý hạ thấp nghe càng thêm dịu dàng: "Cố Trí Lễ, ngày mai anh có thời gian không? Bà ngoại tôi muốn gặp anh."
Cố Trí Lễ biết không tiện nói chuyện, gật đầu ra hiệu.
Thấy anh đồng ý, Ôn Thanh Chi lại áp điện thoại vào tai: "Bà ngoại, ngày mai con sẽ đưa anh ấy đến gặp bà."
"Ừ."
Hai người lại nói chuyện được vài câu, bên Diêu Bình lại có việc bận, không kịp nói thêm một lời đã vội vàng cúp máy.
Diêu Bình lần nào cũng bận như vậy.
Ngay khi Ôn Thanh Chi thất vọng cúp điện thoại, từ phía trên bậc đá đột nhiên vang lên tiếng hét của người lạ.
"Cẩn thận!"
Ôn Thanh Chi giật mình, chân bước hụt một bậc đá, cổ chân mềm mại tiếp đất trước, cảm giác rơi xuống đáng sợ ập đến, chỉ thấy giây tiếp theo mình sắp ngã.
Đột nhiên một cánh tay rắn chắc vòng ngang eo cô kéo lên, Ôn Thanh Chi bị kéo mạnh vào một vòng tay toàn mùi đàn hương lạnh lẽo, cả người mất đà lao vào đó.
Ôn Thanh Chi ngẩn người.
Môi cô, không lệch đi đâu, chạm đúng vào xương quai xanh của người đàn ông. Quá gần, gần đến nỗi Ôn Thanh Chi có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim của anh, gần đến nỗi hơi thở của cô như cũng nhiễm phải mùi đàn hương lạnh lẽo dễ chịu kia.
Mãi đến khi có người vội vã chạy xuống xin lỗi, cánh tay đang ôm chặt eo cô mới buông ra, Ôn Thanh Chi hoàn hồn, vội vàng rời khỏi vòng tay anh.
"Xin lỗi, xin lỗi, hai người không bị thương chứ? Tôi sơ ý làm rơi tấm biển xuống, làm hai người giật mình rồi, xin lỗi cô nhiều!"
Cố Trí Lễ nhìn cô, nhưng lúc này đầu óc Ôn Thanh Chi choáng váng, cảm thấy người không đau ở đâu nên vội vàng lắc đầu.
Người kia lại liên tục xin lỗi rồi mới rời đi.