Dụ Dỗ Vào Bẫy Rập

Chương 11: Thèm muốn



Một tay của Ôn Thanh Chi vẫn còn nắm chặt cánh tay anh. Trong đầu cô lại tự động hiện lên cảnh vừa rồi.
Anh chỉ cần một tay là có thể nhấc bổng cô lên... mà ngực anh cứng quá, đụng vào hơi đau, còn cả môi nữa...
Ôn Thanh Chi giật mình tỉnh lại, cô đang làm cái quái gì vậy! Sao lại còn nghĩ về chuyện vừa rồi, xấu hổ chết đi được.
Ánh mắt Cố Trí Lễ dừng trên người Ôn Thanh Chi, sâu thẳm khó dò.
Mặt cô đã sớm đỏ bừng, ngay cả vành tai trắng như tuyết cũng ửng hồng theo, đôi mắt đen láy ướt át bối rối nhìn quanh.
Cô được nhà họ Ôn bảo bọc quá kỹ, thuần khiết lương thiện. Ngây thơ đến nỗi Cố Trí Lễ chỉ cần nhìn thoáng qua là đoán được hết mọi suy nghĩ của cô. Nhưng chính sự trong trắng này lại càng làm nổi bật những tâm tư đen tối, thấp hèn của anh.
Cô như một đóa dành dành được nâng niu mà lớn lên, hương thơm dịu dàng khi nở rộ đã dụ dỗ vô số con sói đói thèm thuồng.
"Cô ổn không?" Giọng Cố Trí Lễ rất khẽ.
Ôn Thanh Chi lắc đầu muốn bước xuống bậc đá tiếp theo để chứng minh mình không sao, nhưng ngay khi chân trái chạm đất, cơn đau đột ngột ập đến.
"Tôi không sao... á..." Ôn Thanh Chi kêu lên vì đau.
Người đàn ông bên cạnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, còn nhanh hơn cả phản ứng của chính cô.
Mắt cá chân trắng nõn đã đỏ bừng một mảng.
Cố Trí Lễ nhíu mày, anh đỡ Ôn Thanh Chi, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: "Thử cử động xem được không?"
Ôn Thanh Chi lại theo thói quen cắn môi dưới cố gắng nhúc nhích một chút "Được..."
Còn may, có lẽ không bị tổn thương đến xương. Sắc mặt Cố Trí Lễ mới hơi giãn ra.
"Ôn Thanh Chi."
Cố Trí Lễ đột nhiên gọi cô, Ôn Thanh Chi vừa nghiêng đầu nhìn sang, cả người chợt bị anh bế ngang lên. Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ Cố Trí Lễ để giữ thăng bằng.
"Thất lễ rồi."
Cô rất nhẹ, Cố Trí Lễ gần như không tốn chút sức nào để bế cô. Ôn Thanh Chi ngơ ngác trong vòng tay anh, hồi lâu mới mới nhỏ giọng nói "Không sao".
Cố Trí Lễ bế cô đi, lúc hai người xuống núi từng đi qua một cái chòi nhỏ để nghỉ chân, đó là nơi duy nhất có thể dừng lại trên con đường núi này.
Bước chân anh rất nhanh và mạnh, hoàn toàn không giống vẻ chậm rãi khi leo núi cùng cô, rất nhanh đã đến chòi. Anh đặt Ôn Thanh Chi lên ghế đá, rồi ngồi xổm xuống nâng mắt cá chân cô lên.
"Kh-không cần..." Ôn Thanh Chi hoảng loạn nắm lấy bàn tay ấm áp của Cố Trí Lễ, hoàn toàn không nhận ra tư thế mập mờ của hai người lúc này.
Người đàn ông quỳ một gối xuống đất, một tay bị bàn tay trắng như ngọc của cô giữ lấy, tay kia nắm lấy bắp chân thon thả của cô.
"Tôi không sao đâu, nghỉ một lát là được, kh-không cần xem..." Ôn Thanh Chi lúng túng hoảng loạn buông tay anh ra, rồi cẩn thận rụt chân đang nằm trong tay anh lại, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào mắt anh.
Cảm giác trơn mịn biến mất khỏi lòng bàn tay, yết hầu Cố Trí Lễ khẽ trượt, bàn tay với những khớp tay rõ ràng chậm rãi khép lại. Anh nhận ra sự kháng cự rõ ràng của Ôn Thanh Chi, liền đứng thẳng người.
Cố Trí Lễ nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy mái tóc đen dày của cô.
"Là tôi đường đột, xin lỗi." Cố Trí Lễ nói.
"Kh-không... không có gì, là tôi làm phiền anh." Im lặng vài giây, Ôn Thanh Chi lại do dự nói: "...Anh có muốn ngồi một lát không?"
Cố Trí Lễ ngồi xuống bên cạnh cô, cả hai đột nhiên im lặng. May mà không lâu sau, Diêu Vi gọi điện thoại hỏi cô sao vẫn chưa về.
Ôn Thanh Chi ấp úng chỉ nói có chút việc nên bị chậm trễ, lát nữa cô sẽ về. Diêu Vi cũng vui vẻ để hai người ở bên nhau lâu hơn, không nghĩ nhiều dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Nghỉ ngơi một lát, Ôn Thanh Chi cảm thấy mắt cá chân đỡ đau hơn nhiều, cô thử chạm chân xuống đất, chỉ có một chút đau âm ỉ truyền đến.
"Tôi đỡ hơn rồi."
Cố Trí Lễ nhìn gương mặt hơi tái của cô, dưới ánh mắt của Ôn Thanh Chi, anh bước đến trước mặt cô rồi quay lưng lại ngồi xổm xuống.
Tấm lưng rộng và thẳng xuất hiện trong tầm mắt Ôn Thanh Chi, từ góc nhìn của cô, anh vai rộng eo thon, dáng người rắn rỏi.
Ôn Thanh Chi vừa định lên tiếng từ chối, thì lời của anh khiến cô không thể mở lời.
Anh nói, Ôn Thanh Chi chúng ta rồi cũng sẽ thành vợ chồng, sẽ là người cùng nhau đi hết cuộc đời, cô có thể đừng khách sáo như vậy không.
Khi anh nói câu này, giọng hơi lạnh lùng. Như có ma xui quỷ khiến, Ôn Thanh Chi leo lên lưng anh.
Cố Trí Lễ cảm nhận được xúc cảm mềm mại áp lên lưng mình, anh bỏ qua cảm giác ngứa ngáy lại trào lên ở cổ họng, đôi tay thon dài luồn qua kheo chân Ôn Thanh Chi, vững vàng đỡ lấy cô, rồi đứng dậy cõng cô.
Vừa đứng lên, tay Ôn Thanh Chi đã bất giác ôm chặt lấy anh. Lần đầu tiên cô thấy một tư thế còn mập mờ hơn cả ôm, bàn tay anh đặt trên đùi nóng rực cả da cô.
Ôn Thanh Chi nằm trên lưng anh, cảm thấy an toàn lạ thường, hoàn toàn mặc kệ. Dù sao cũng đã xấu hổ lắm rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.
Cố Trí Lễ cõng cô xuống núi, Ôn Thanh Chi vừa định bảo anh thả cô xuống, thì nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc từ từ lái đến trước mặt hai người.
Khi nào thì có người đến lái xe cho anh vậy? Chẳng phải chỉ có hai người họ đến thôi sao?
Xe dừng lại, một người đàn ông đeo kính xuống xe, vừa chạy sang phía bên kia mở cửa xe vừa nói: "Mời ngài Cố, cô Ôn!"
Cố Trí Lễ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đặt Ôn Thanh Chi vẫn còn đang ngơ ngác xuống, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, lại bế ngang cô lên, cẩn thận đặt cô vào ghế sau.
Trợ lý Trần Tự vẫn đứng bên cạnh tận tình giúp hai người che đầu để hai người không bị chạm vào nóc xe. Lúc này, Ôn Thanh Chi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cô chỉ hơi trẹo chân một chút thôi mà, sao lại thành ra như liệt cả người vậy. Huống chi còn bị người khác thấy nữa!
Sau khi Cố Trí Lễ từ phía bên kia lên xe, không cần Trần Tự nhắc, anh đã chủ động lái xe đến bệnh viện.
Ôn Thanh Chi khẽ động mắt cá chân đã đỡ đau hơn nhiều, "Thật ra, tôi thấy đỡ hơn rồi..."
Nhưng Cố Trí Lễ vẫn đưa cô đi kiểm tra một lượt, đảm bảo chỉ bị bong gân nhẹ rồi mới lấy thuốc rời khỏi bệnh viện.
Lần thứ hai ngồi vào xe, Ôn Thanh Chi lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Về Ôn Uyển?" Cố Trí Lễ hỏi, "Hay là..."
Ôn Thanh Chi suy nghĩ vài giây rồi nói: "Đến Phù Dung Diện đi, nếu để họ biết thì họ lại lo lắng cho tôi."
Vốn cũng không phải chuyện nghiêm trọng, nếu cô chống nạng về thật, chắc chắn tối nay không thể thoát khỏi việc bị người nhà họ Ôn hỏi han cằn nhằn.
Phù Dung Diện không có thang máy, lại là Cố Trí Lễ bế cô lên. Dù đã bế mấy lần rồi, Ôn Thanh Chi vẫn có hơi không quen.
Lần này, Cố Trí Lễ cũng nhờ đó mà thuận lợi bước vào lãnh địa riêng tư của cô. Tầng ba của Phù Dung Diện chỉ có một mình Ôn Thanh Chi ở, diện tích không lớn lắm, nhưng đầy đủ tiện nghi, được cô thiết kế vô cùng ấm cúng và thoải mái.
Nhưng Cố Trí Lễ không ở lại lâu mà đã đi. Khi anh trở về biệt thự Hải Thanh nơi anh tạm trú ở Tô Thành thì trời đã khuya.
Anh tắm rửa xong, tắt đèn, nằm lên giường như mọi khi, nhưng lại mất ngủ.
Đêm tối quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi những chi tiết trước đó cố tình bị bỏ qua giờ hiện lên từng chút một trong đầu.
Vô cùng rõ ràng.
Giọng nói nũng nịu đến ngọt lịm, chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại, xúc cảm mịn màng như ngọc và đôi mắt ngấn lệ đầy e ấp.
Cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến tâm trí anh rối bời.
Cố Trí Lễ trở mình xuống giường, lại một lần nữa lấy quyển "Thanh Tâm Kinh" mà mấy ngày trước anh mới chép ra.
Đôi mắt đen láy lạnh lẽo không chút cảm xúc.
--- Anh không nên nảy sinh những ý nghĩ thấp hèn như vậy.