Đó là một chiếc hộp gấm hình chữ nhật sang trọng, dài khoảng một mét, Diêu Vi thấy lạ cũng xáp lại xem.
"Con được tặng cái gì vậy?"
Ôn Thanh Chi có một dự cảm, khi mở hộp ra quả nhiên đúng như cô nghĩ. Nhưng cô vẫn không khỏi kinh ngạc, vì bên trong đặt một tuyệt phẩm thêu hai mặt quý hiếm có tiền cũng khó mua - 《Bướm》¹.
Toàn bộ tác phẩm được lồng trong khung gỗ kim tơ nam bóng loáng, đôi cánh bướm thêu bằng tơ tằm đủ màu, chỉ cần ánh đèn thường chiếu vào thôi cũng như phát sáng, đẹp như mơ như ảo. Mặt kia của bức thêu lại là hình một con bướm không màu, giống như chiếc lá khô. Màu xám xịt khiến nó trông tàn tạ, yếu ớt. Thế nhưng, dù trông héo hon như vậy, nó vẫn mang trong mình một sức sống tiềm ẩn, không gì có thể dập tắt được.
Ôn Thanh Chi cẩn thận đưa ngón tay ra khẽ chạm vào đôi cánh bướm như sắp bay lên kia. Hàng mi cô không ngừng run nhẹ, cứ như thể giây tiếp theo con bướm sặc sỡ kia sẽ bay ra khỏi tấm vải.
"Đẹp quá!" Ngay cả Diêu Vi cũng không khỏi thốt lên lời khen ngợi.
Bà lại nhận ra niềm vui sướng ngập tràn trong mắt con gái dù cô chẳng nói gì, Diêu Vi tặc lưỡi hai tiếng, cười trêu: "Công nhận A Lễ biết chọn quà ghê."
Đúng là tặng đúng thứ con bé thích.
Ôn Thanh Chi đỏ mặt, cẩn thận ôm hộp gấm lên lầu. Khi cô bày đồ ra mới phát hiện, ở đáy hộp còn có một phong thư.
Một bức thư tay, viết bằng chữ hành thư cứng cáp, lưu loát chỉnh tề. Chữ của Cố Trí Lễ cũng giống như con người anh vậy, đàng hoàng, đứng đắn. Nhưng nét bút lại mạnh mẽ, sắc sảo, ẩn chứa sự quyết đoán.
Nội dung đại khái giới thiệu về nguồn gốc của tác phẩm này.
Mà câu cuối cùng của bức thư là...
"Lễ mọn này xin gửi em, mong em thích.
Ước em luôn bình an vui vẻ, trọn đời trọn kiếp."
*
Cố Trí Lễ sắp về Bắc Kinh rồi.
Khi Ôn Thanh Chi biết tin này, người nhà họ Cố đã trên đường đến tạm biệt.
Không lâu sau hai người đến, nhà họ Ôn chuẩn bị rất nhiều đồ để hai người mang đi, nhiệt tình từ chối cũng không được. Nhưng những thứ này còn xa mới bằng những thứ quý giá mà họ mang đến khi đến.
Ôn Thanh Chi ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diêu Vi, nghe người lớn nói truyện . Cô lén nhìn Cố Trí Lễ mấy lần, nhưng không tìm được cơ hội nói chuyện với anh. Bầu không khí náo nhiệt một hồi lâu, mãi đến khi Cố Tuy nói sắp lỡ giờ mới dừng lại.
Xem ra lần này không có cơ hội trực tiếp nói lời cảm ơn rồi.
Khi Cố Tuy chuẩn bị đi, Ôn Thanh Chi thấy ánh mắt Cố Trí Lễ dừng trên người mình, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: "Tôi có vài lời muốn nói với cô Ôn."
Mọi người khẽ ngạc nhiên, mợ là người đầu tiên phản ứng lại, cười tươi như hoa trêu chọc: "Ôi giời cứ lo nói chuyện với người lớn, quên mất hai đứa trẻ này rồi!"
"Đã sắp thành vợ thành chồng cả rồi, muốn nói gì thì mau đi đi!"
Ôn Thanh Chi đỏ mặt đi cùng Cố Trí Lễ ra cái đình ngoài sân.
"Món quà anh tặng tôi nhận được rồi, đẹp lắm, tôi rất thích." Hôm qua khi nhận được quà là Ôn Thanh Chi đã muốn cảm ơn rồi.
"Cảm ơn anh, Cố Trí Lễ."
Đôi mày cương nghị của người đàn ông thoáng nét cười "Cô thích là tốt rồi."
"Anh cho tôi xin số WeChat được không?" Ôn Thanh Chi nghĩ đến hôm qua muốn liên lạc với anh, nhưng lại phát hiện đến phương thức liên lạc cũng không có.
"Đương nhiên rồi."
Cố Trí Lễ chủ động đưa mã QR cho cô, tin nhắn xác nhận kết bạn nhanh chóng được chấp nhận.
Ảnh đại diện WeChat của Ôn Thanh Chi là ảnh chụp cô đang chèo thuyền, lúc cô đưa tay chạm vào bông sen hồng trên chiếc thuyền gỗ thì có người gọi, cô ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc ấy bị chụp lại.
Rất đẹp, như đóa sen đang nở rộ, trong trẻo mềm mại.
Cố Trí Lễ tắt màn hình, dời mắt nhìn cô gái trước mặt.
"Mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cô."
Anh nghĩ, lần sau gặp lại, có lẽ có thể tặng món quà khiến cô hài lòng hơn.
Ôn Thanh Chi mỉm cười đáp lại.
Sau khi Cố Trí Lễ về Bắc Kinh, nhà họ Ôn như bị ai đó nhấn nút tua nhanh, ráo riết chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Hai nhà đã bàn trước, tiệc đính hôn sẽ theo tục lệ tổ chức ở Tô Thành. Ôn Uyển cũng đủ rộng, nên dứt khoát tổ chức tiệc ngay tại đó..
Ôn Thanh Chi ngày nào cũng bị xoay như chong chóng, tuy không phải lo những chuyện nhỏ nhặt như chọn hoa tươi hay kẹo hỷ, nhưng Diêu Vi nhất quyết bắt cô tự tay viết thiệp mời, nói là để lấy may. Còn phải đi may trang phục đính hôn, chỉ riêng chọn màu vải thôi Diêu Vi đã dẫn cô thử cả buổi trời.
Đến khi mọi thứ chuẩn bị gần xong, tiệc đính hôn đã cận kề, ngày mai đã là ba mươi tháng ba rồi.
Đến giờ Ôn Thanh Chi vẫn ngỡ như đang mơ, cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.
Rõ ràng mấy ngày trước người nhà họ Cố mới đi, vậy mà ngày mai Cố Trí Lễ đã lại đến Tô Thành rồi. Cô chưa bao giờ thấy thời gian trôi nhanh đến vậy.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Ôn Thanh Chi tự an ủi mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Cố Trí Lễ đến Ôn Uyển, Diêu Vi và Ôn Huyền là người ra đón anh vào.
Diêu Vi cười giải thích, giọng trách yêu: "Con bé Hiểu Hiểu mấy ngày nay mệt lả rồi, bác nghĩ hôm nay cũng không có chuyện gì quá quan trọng, nên để con bé ngủ thêm một chút."
Nói rồi, bà đứng dậy: “Bác đi gọi con bé ngay đây."
Sau khi Diêu Vi đi, trong phòng chỉ còn lại Ôn Huyền và Cố Trí Lễ.
Ôn Huyền biết Cố Trí Lễ là người thông minh, nên cũng không vòng vo với anh.
Một tách trà được đẩy đến trước mặt Cố Trí Lễ, Ôn Huyền đi thẳng vào vấn đề: "Hiểu Hiểu là cô con gái duy nhất của nhà họ Ôn bọn bác, cũng tại vợ chồng bác làm cha mẹ nuông chiều con bé quá, khiến tính tình con bé có phần ương bướng. Đừng nói ở nhà này, mà ở cả Tô Thành này con bé cũng quen thói muốn làm gì thì làm rồi."
"Bây giờ con bé sắp gả đi, bác làm cha có hơi không yên lòng."
Lời của Ôn Huyền nửa thật nửa giả, đúng là Ôn Thanh Chi được cưng chiều hết mực, giả là cô tuyệt đối không phải người có tính cách ngang ngược ương bướng.
Cố Trí Lễ sao có thể không nghe ra ý tứ sâu xa trong đó.
"Thưa bác, xin bác yên tâm." Giọng Cố Trí Lễ trang trọng: “Tuy con không thể làm được như bác và bác gái, cho cô ấy sự quan tâm và chăm sóc chu đáo nhất. Nhưng con đảm bảo với bác, con sẽ cố gắng hết sức mang đến những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy, dù là ở nhà họ Cố hay bất cứ nơi nào, con cũng sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào."
"Nếu như thật sự có ngày đó, con nguyện ý ra đi tay trắng, tùy nhà họ Ôn định đoạt -"
*
Khi Ôn Thanh Chi bị gọi dậy, rửa mặt trang điểm xong xuôi xuống lầu thì đã đến giờ ăn trưa. Khi cô ngồi xuống vẫn còn xấu hổ, sao mỗi lần Cố Trí Lễ đến cô đều vừa hay bỏ lỡ vậy.
Rõ ràng hôm qua cô đã đặt đồng hồ báo thức rồi, chẳng lẽ là cô ngủ say quá sao?
May mà trên bàn không ai nhắc đến chuyện cô đến muộn. Ông bà nội Ôn cùng nhau đến cuối cùng, nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau, bà nội Ôn cũng vui vẻ ra mặt.
Bà nội Ôn ngồi xuống hỏi vài chuyện về tiệc đính hôn, lại dặn dò vài câu, rồi nhìn về phía hai người.
"Hiểu Hiểu, chiều nay con đừng bận nữa." Bà nội Ôn hiền từ nói: “Con đưa A Lễ đến Kỳ Sơn treo biển, vừa hay tiện đường cầu phúc bình an cho bà."
"Bà già rồi, càng ngày càng không leo núi được nữa."
"Sao lại thế được ạ! Nếu bà muốn đi, chiều con sẽ dìu bà đi leo, chắc chắn còn nhanh hơn cả lúc bà còn trẻ đấy ạ!" Ôn Thanh Chi ghét nhất nghe người già nói mình già, giọng điệu cô nũng nịu như một đứa trẻ, dỗ bà nội Ôn cười ha hả.
Cuối cùng vẫn là Ôn Thanh Chi và Cố Trí Lễ cùng nhau đến Kỳ Sơn.
Thật ra nơi họ muốn đến không phải Kỳ Sơn, mà là chùa Chung Linh trên đỉnh núi. Ôn Thanh Chi không tin những chuyện này, nhưng vì muốn bà nội vui vẻ nên cô cũng bằng lòng.
Bà nội Ôn luôn nói trên đó cầu gì cũng linh nghiệm.
Tô Thành vào đầu tháng năm đâu đâu cũng thấy một màu xanh, từ dưới chân Kỳ Sơn nhìn lên là một màu xanh biếc um tùm không thấy bất kỳ màu nào khác.
Một con đường bậc thang đá hiện ra trước mặt hai người, hai bên có rào dây thừng để tránh người trượt ngã, trên đó treo những tấm thẻ gỗ nằm san sát nhau, cầu đủ loại điều ước.
Đến tận đây, ai nấy đều cảm thấy trang nghiêm hơn hẳn.
"Bà già rồi nên hay tin mấy chuyện này." Ôn Thanh Chi nhìn Cố Trí Lễ: “Còn phiền anh đi cùng tôi một chuyến."
Cố Trí Lễ: "Không phiền, đây là vinh hạnh của tôi."
Nghe vậy, nụ cười trên môi Ôn Thanh Chi càng thêm tươi tắn.
Bậc thang có hơi hẹp, hai người một người đi trước một người đi sau lên núi.
Ôn Thanh Chi đi trước, Cố Trí Lễ đi sau.
---
(1): Tác phẩm 《Bướm》 là hư cấu, lấy cảm hứng từ tác phẩm thêu hai mặt 《Mèo》, ai có hứng thú có thể tìm hiểu thêm.