Mùng một tháng tư, ngày mai là tiệc đính hôn rồi.
Khi nhận ra điều này, trong lòng Ôn Thanh Chi vẫn không tránh khỏi có phần trống trải. Thế nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để buồn thương hay hoài niệm, bởi vì lịch trình hôm nay đã được sắp xếp kín mít.
Tối hôm qua Diêu Phinh báo cho cô ngày mai bà chỉ rảnh vào buổi trưa, thế nên việc gặp mặt Cố Trí Lễ được xếp vội vàng vào giữa trưa.
Ôn Thanh Chi bôi thuốc theo lời dặn của bác sĩ và nghỉ ngơi một đêm, đến sáng hôm sau mắt cá chân đã bớt sưng, chỉ khi cô đi lại mới thấy hơi đau, nếu không chú ý chắc cũng không nhận ra.
Thế là sáng sớm Ôn Thanh Chi đã vội vã về Ôn Uyển, mới phát hiện chỉ sau một ngày Ôn Uyển đã thay đổi, sảnh chính, cổng tròn, hành lang đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng. Ngay cả đình nghỉ mát cũng treo chữ hỉ, trong ao còn thả đèn hoa hợp hoan tượng trưng cho ước nguyện trăm năm hòa hợp, náo nhiệt gấp trăm lần so với ngày Tết.
Diêu Vi vừa thấy cô về là hối hả kéo cô vào phòng thay đồ thử lễ phục. Cuối cùng hai người chọn một chiếc sườn xám màu đỏ được may thủ công tinh xảo, làm từ gấm vân sang trọng, thêm vào đó là cúc áo kết hoa và tay áo được thiết kế phồng nhẹ, vừa trang nhã lại vừa quý phái.
Khi Ôn Thanh Chi mặc xong đi ra, Diêu Vi không kìm được sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống. Rõ ràng chỉ là đính hôn, còn chưa thực sự gả cô đi, sao bà đã bắt đầu thấy không nỡ rồi.
Ôn Thanh Chi giật mình, cuối cùng vẫn là cô dỗ dành một hồi lâu Diêu Vi mới thôi. Thử lễ phục xong lại bắt đầu chọn trang sức, vì bữa tiệc đính hôn này, riêng đồ trang sức bằng vàng đã không dưới mười bộ, còn có đồ trang sức bằng bạc, vương miện, tất cả đều được bày ra trước mắt, lộng lẫy vô cùng.
Nhà họ Ôn thực sự nâng niu cô như trân bảo.
Dù sao cũng chỉ là tiệc đính hôn, Ôn Thanh Chi không chọn chiếc phượng quan vô cùng xa hoa kia, mà chọn một chiếc trâm cài tóc bằng vàng đính hạt mã não đỏ phù hợp với chiếc sườn xám, còn có những sợi tua rua bằng pha lê lấp lánh, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.
Loay hoay cả buổi, mãi đến khi Cố Trí Lễ đến thì Diêu Vi mới chịu để cô đi. Anh đến cùng với bố mẹ, Tô Uẩn từ khi biết tin mùng hai tháng tư đính hôn đã luôn miệng đòi đến, nếu không phải phong tục ở Tô Thành khác với Bắc Kinh, bà ấy đã sớm ở lại Tô Thành giúp đỡ chuẩn bị tiệc đính hôn rồi.
Nhịn mấy ngày trời, cuối cùng cũng đợi được đến hôm trước tiệc đính hôn, mới sáng sớm Tô Uẩn đã tức tốc đến Tô Thành. Bà ấy vừa đến Ôn Uyển thấy Ôn Thanh Chi đã vui mừng khôn xiết, nắm tay Ôn Thanh Chi nhiệt tình nói chuyện cả buổi trời.
Đến cuối cùng vẫn là Cố Trí Lễ phải nhắc bà sắp muộn giờ gặp Diêu Phinh, Tô Uẩn mới quyến luyến để hai người đi.
Hai người đến nhà hàng đã đặt trước, Diêu Phinh đã ở đó rồi.
"Ngoại!" Ôn Thanh Chi nhìn thấy bà như đứa trẻ nhìn thấy kẹo, chạy lon ton đến ôm lấy người phụ nữ dịu dàng thanh lịch kia.
Diêu Phinh cười đến nỗi không giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt, bà xoa đầu cháu gái, giọng điệu cưng chiều: "Thôi nào, lớn thế này rồi, còn có người nhìn đấy."
"Thì sao ạ, là ngoại bảo con ở trước mặt ngoại mãi mãi là trẻ con mà." Ôn Thanh Chi rời khỏi vòng tay bà, đổi thành khoác tay, giọng điệu vừa nũng nịu vừa đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Cố Trí Lễ thấy cô có dáng vẻ sinh động hoạt bát như vậy, đủ thấy Diêu Phinh đối với Ôn Thanh Chi là một người quan trọng đến nhường nào.
Cố Trí Lễ bước tới, giọng nói ôn hòa lễ phép: "Bà Diêu, rất vinh hạnh được gặp lại bà."
"Thì ra là cậu." Diêu Phinh cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Ngoại, ngoại quen Cố Trí Lễ ạ?" Ôn Thanh Chi ngạc nhiên hỏi.
Diêu Phinh vỗ nhẹ vào tay cô, cười giải thích: "Lần trước đi Bắc Kinh dự tiệc đúng dịp quen được Trí Lễ."
Bà nhìn đôi trai tài gái sắc, trong mắt ánh lên niềm vui và sự yên tâm: "Tốt, tốt, Trí Lễ là một đứa trẻ tốt, Hiểu Hiểu gả cho con, bà cũng yên lòng."
"Ngoại..." Ôn Thanh Chi nhỏ giọng trách yêu bên tai bà.
Bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ, Diêu Phinh vì muốn dành thời gian cho tiệc đính hôn ngày mai, chỉ có thể tranh thủ làm xong công việc trước, ăn xong không ở lại lâu mà vội vã rời đi.
*
Mùng hai tháng tư, đúng hẹn mà đến.
Theo phong tục ở Tô Thành, hai người sắp đính hôn phải đến sảnh đường đón khách từ sớm. Thế là trời vừa tờ mờ sáng, Ôn Thanh Chi đã bị kéo đi trang điểm thay lễ phục, loay hoay cả buổi cô mới xuống lầu.
Tiếng giày cao gót gõ "cộp cộp" trên nền gỗ hương cao cấp, Cố Trí Lễ ngước mắt nhìn.
Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Ôn Thanh Chi.
Cô mặc một chiếc váy quây ngang vai màu hồng nhạt kiểu Pháp thanh lịch dài đến đầu gối, mái tóc dài búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế như ngọc, trên đầu còn đội một chiếc vương miện nạm đầy kim cương. Cô như một nàng công chúa, được yêu chiều từ bé.
Thấy trong chính sảnh chỉ có một mình anh, bước chân xuống lầu của Ôn Thanh Chi hơi khựng lại, rồi cô nở nụ cười với người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen: "Cố Trí Lễ, chào buổi sáng."
Cố Trí Lễ đứng dậy đón cô, ánh mắt thoáng dừng ở mắt cá chân đang đi giày cao gót của cô, rồi lại dời đi.
"Chào buổi sáng." Giọng anh có phần lạnh lùng.
Hai người chào hỏi xong liền cùng nhau đến sảnh đường. Ôn Thanh Chi khoác tay anh, hai người giữ một tư thế và khoảng cách vừa phải, nhìn thì có vẻ đoan trang lịch sự, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy thiếu một chút gì đó, hình như... không đủ thân mật.
Từ hôm qua Ôn Thanh Chi đã cảm thấy Cố Trí Lễ có hơi lạ, nhưng cô lại không nói ra được là lạ ở đâu. Không đoán được anh nghĩ gì, Ôn Thanh Chi không khỏi suy nghĩ lung tung.
Nhưng vừa đến tiệc, bận rộn lên thì Ôn Thanh Chỉ vứt hết những ý nghĩ lung tung ra sau đầu.
Tiệc đính hôn được tổ chức ở Tô Thành, vì chưa phải là hôn lễ nên theo phong tục chỉ mời những người thân thiết. Nhà họ Cố rõ ràng rất coi trọng chuyện hôn sự này, đến rất đông người, ai nấy đều mang theo những món quà mừng trị giá liên thành. Ngay cả ông cụ Cố đang bệnh cũng không quản đường xa ngàn dặm từ kinh thành đến.
Tấm thảm đỏ rải đầy cánh hoa tươi trải dài từ cổng Ôn Uyển đến sảnh đường, còn sảnh đãi tiệc thì được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ điển tao nhã, bóng trúc mờ ảo, khói sương vờn quanh. Dịu dàng như nước, ngày lành như mộng, giống như một cuộc gặp gỡ mơ hồ trong khung cảnh mưa bụi Giang Nam, mỗi một chi tiết đều mang vẻ đẹp cổ kính.
Khi người nhà họ Cố đến, dẫn đầu là Cố Tuy và Tô Uẩn, giữa hai người là ông cụ Cố tóc đã bạc trắng đang tươi cười rạng rỡ. Phía sau ba người còn có một đoàn người mặc hỷ phục mang lễ vật, chỉ riêng những người khiêng rương gỗ nạm vàng đã có hơn chục người, thậm chí còn có người ôm những hộp trang trí tinh xảo, đoàn người kéo dài đến tận cửa sảnh đường.
"Đây là sính lễ nhà họ Cố sao?" Không biết ai khẽ kêu lên.
Người chủ trì bên cạnh cầm tờ danh sách sính lễ màu đỏ tươi dõng dạc đọc lớn: "Hai căn biệt thự tại Minh Nguyệt Cừ, một ngàn lượng vàng mười vạn lượng bạc, sáu chiếc xe sang, một đôi dạ minh châu, một đôi ngọc như ý long phụng trình tường, một đôi trâm ngọc bích hình phượng và trâm vàng hình phượng đính hồng phỉ thúy, một đôi ngọc bội lưu ly hợp hoan, sáu rương trang sức vàng ngọc, tám kiệu lụa là gấm vóc, chín vò rượu lâu năm, mười sáu gánh bánh hỷ và trà trắng..."
Danh sách được đọc mất vài phút, Ôn Thanh Chi ngẩn người, không phải cô chưa từng thấy cảnh tượng xa hoa, nhưng đây chỉ là sính lễ thôi mà, tổng giá trị những thứ này cộng lại ít nhất cũng phải vài trăm triệu tệ...
Sự xuất hiện rầm rộ của nhà họ Cố càng làm cho nhà họ Ôn nở mày nở mặt, đồ hồi môn của nhà họ Ôn cũng toàn là những vật phẩm không tầm thường, thậm chí còn hơn cả nhà họ Cố.
Bữa tiệc đính hôn này được tổ chức vô cùng long trọng, về sau còn lên cả trang nhất của hàng chục tờ báo giải trí.